Chương 11.2: Con mồi và kẻ đi săn

Diễn Đàn Giao Dịch Mạt Thế

Trà Đàn 05-10-2025 22:56:17

Bên cạnh, nhịp hô hấp của Biện Minh Nguyệt cũng rối loạn, cô ấy cũng thò tay ra sau sờ sờ véo véo, rồi ghé sát lại nhỏ giọng nói: "Tớ sờ thấy đồ mềm mềm, chắc là bánh bao." Rồi lại buồn bã nói: "Sớm biết vậy đã không ăn đồ ăn trong túi rồi." Tề Uyển vui vẻ nhếch khóe miệng, cô vẫn còn ăn hết được. "Bên này," Dương Tuấn chỉ sang nhóm đối diện: "Tất cả đều là những người vứt bỏ đồ ăn thức uống của mình giữa đường, vật tư trên người họ ít hơn một chút. Ngoài nước ra, còn có bánh nén khô thông thường, khoai lang đỏ và khoai tây." Những người đã vứt ba lô trên đường lúc này cũng đang đói, bụng vài người phát ra tiếng ọt ọt rõ ràng. Họ cố nén ý muốn mở ba lô ra lót dạ trước. "Trong túi có thẻ vật tư. Cuộc thi tranh đoạt kéo dài ba giờ. Cuối cùng trong tay giữ được vật tư gì sẽ quyết định đồ ăn các người được phân phát mỗi ngày trước cuộc thi tranh đoạt lần sau." "Sau khi kết thúc, người trong tay có thẻ vật tư cao cấp, trước cuộc thi tranh đoạt lần sau mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ăn chất lượng tốt như bánh bao hấp và cơm nắm." "Sau khi kết thúc, người trong tay giữ được thẻ vật tư cấp thấp, mỗi ngày ngoài khoai lang đỏ khoai tây, còn có thể được phân thêm một miếng bánh nén khô." "Cuối cùng hai tay trống trơn, mỗi ngày cũng chỉ có chút ít khoai lang đỏ và nước." "Nếu trong tay có nhiều loại vật tư, sẽ phân phối dựa theo tiêu chuẩn vật tư cao nhất đang giữ." Tề Uyển yên lặng cụp mắt xuống, cảm thấy họ cũng sắp "Babi Q" rồi. Sắc mặt những người khác bên nhóm ba lô đầy cũng không khá hơn là bao. Họ không chỉ phải cảnh giác những kẻ săn mồi phía dưới mà cả những người đối diện cũng sẽ nhòm ngó họ. Quả nhiên, những người có nửa túi vật tư đã chiếu ánh mắt nóng bỏng tới. - Có thể cướp được vật tư cao cấp hơn, ai lại nguyện ý gặm khoai lang đỏ và khoai tây chứ? Tuy nhiên, điều đó cũng không cản trở việc tìm cơ hội lót dạ trước khi cuộc tranh đoạt bắt đầu. Đói bụng tóm lại không dễ chịu chút nào! Nhưng giây tiếp theo, Dương Tuấn đã dập tắt ảo tưởng của họ bằng một nụ cười: "Ba lô trên người các người, nửa giờ sau mới có thể mở ra." Những người sở hữu ba lô: "..." Những người khác hả hê cười. Nửa giờ sau ba lô ở trong tay ai còn khó nói lắm. Dương Tuấn vẫy tay, bảo Tề Uyển và nhóm của cô đi trước. Tề Ngọc nhỏ giọng nói: "Lát nữa đi cùng nhau." Bà cắn răng: "Thế nào cũng phải kiên trì nửa giờ trở lên, nếm thử hương vị bánh bao và cơm nắm." Đương nhiên, những đồ vật khác có thể bảo vệ thì cứ bảo vệ, đến lúc đó ba lô có thể mở ra, chuyển đồ vật cho Tiểu Uyển, con bé tiêu hao nhiều. Biện Minh Nguyệt đi theo Tề Uyển: "Uyển Uyển, tớ có thể đi cùng các cậu không?" "Đương nhiên!" Tề Uyển gật đầu, lướt mắt qua các học viên có nửa túi vật tư, nhỏ giọng nói: "Chúng ta là mục tiêu của mọi người, đợi sau khi vào trong thì chạy về một hướng, có thể chạy được bao xa, bao nhanh thì cố gắng hết sức..." Những người khác có đầy đủ vật tư cũng bắt đầu thương lượng lát nữa có nên hợp tác hay không. Nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của họ. Những người sở hữu ba lô được máy bay trực thăng chở đi. Trên đường đi, máy bay tùy thời dừng lại, dị năng giả hệ mộc trên máy bay sẽ dùng dây leo quấn lấy họ thả xuống mặt đất, rồi lại tiếp tục bay về phía trước. Tất cả mọi người đều bị tách ra. Có người ngoài ở đó, cái gì cũng không tiện thương lượng. Tề Ngọc chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị đưa xuống một sườn núi trên mặt đất. Tề Uyển vẫy tay chào mẹ, nhìn theo máy bay trực thăng rời đi. Một học viên có nửa ba lô bị thả xuống trước đó vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hướng máy bay trực thăng, sau khi xác định vị trí máy bay dừng lại đại khái, liền nhấc chân đi về phía đó. Tề Uyển siết chặt ba lô, tùy ý liếc nhìn xuống chân núi, một chiếc xe buýt chở đầy "kẻ săn mồi" đang lái tới. Đến vị trí chân núi, xe buýt dừng lại, khoảng năm sáu người xuống xe, ngẩng đầu quét mắt lên phía trên, liền thấy được "con mồi". "Nhanh vậy sao? Sao lại đuổi sát thế?" Tề Uyển tùy ý tìm đường, nhanh chóng chạy về phía trước. Tại khu huấn luyện. Mạnh Miêu và những người hệ thủy khác đang ngồi ở tầng hai nhà ăn, ăn khay thức ăn tinh xảo. Mấy người họ cũng đang giao lưu cảm nhận về buổi huấn luyện hôm nay. "Mệt thì có mệt thật, nhưng tớ cảm giác khả năng khống chế dị năng của mình tiến bộ không ít." Có một nam dị năng giả nói. "Chỉ là việc không ngừng lặp lại một loại thao tác quá mức khô khan." "Biết đủ đi, những người đến cùng chúng ta hôm nay còn thảm hơn nhiều. Không phải chạy vòng vòng thì là đồ ăn bị cướp, bây giờ lại bị ném ra ngoại ô, bụng đói mà huấn luyện!" "Thật hay giả vậy? Thảm thế sao?" Người nói chuyện kia lấy điện thoại ra bấm bấm: "Bạn tớ gửi tin nhắn cho tớ." Ánh mắt Mạnh Miêu khẽ động, ngẩng đầu hỏi: "Những người khác đều đi huấn luyện ở ngoại ô hết sao?" Người bên cạnh cười nói: "Đúng vậy, tuy rằng nơi đó không có tang thi, không có loài biến dị, nhưng cũng đánh nhau túi bụi đấy." Mạnh Miêu nhanh chóng ăn xong khay đồ ăn của mình, lấy điện thoại ra gửi mấy tin nhắn đi. Không bao lâu sau, cô ta đứng dậy đi về phía ký túc xá số 3. Tề Uyển dùng điện đánh gục mấy người xông tới, khiến đám đông liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Đều là lính mới nên việc thao tác dị năng còn chưa thuần thục. Các dị năng thuật ném ra thì lung tung rối loạn, đủ loại tình huống xảy ra, còn không bằng tia lửa điện của cô đánh chuẩn hơn. Ngoài mấy kẻ săn mồi này, Tề Uyển còn cướp được một chiếc ba lô nửa đầy tự dâng tới cửa. Cô đeo nó lên người cũng không cảm thấy nặng, rồi xoay người đi sâu vào bên trong. Nhóm kẻ săn mồi không gây ra mối uy hiếp nào cho cô, ngược lại còn giúp cô học được rất nhiều điều.