Chương 45

Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu

Nhất Nặc Ngận Điềm 04-08-2025 00:07:23

Ôn Lê vô cùng phấn khởi khi chính thức dọn vào căn nhà số 29, thôn dân cư Tây Sơn. Vừa bước vào tiểu viện, việc đầu tiên cô làm là lấy bộ thiết bị quét chống theo dõi đã đặt mua trên mạng để kiểm tra kỹ càng từng góc phòng, từ trong ra ngoài. Sau khi chắc chắn không có bất kỳ thiết bị theo dõi hay nghe lén nào, cô mới yên tâm thay toàn bộ mật mã cửa và thiết lập lại hệ thống bảo mật. Căn nhà nhỏ độc lập này nằm gần lối ra đường đèo, giao thông thuận tiện vô cùng. Nhưng nhờ dãy hoa lam và hoa phượng hoàng trồng trước cổng, nơi này lại có thêm phần kín đáo, riêng tư. Chỉ vừa liếc mắt một cái, Ôn Lê đã trúng ý. Xem xong nhà, cô lập tức ký hợp đồng thuê ngay tại chỗ. Theo lời người môi giới, chủ nhà là Việt kiều định cư nước ngoài nhiều năm, hầu như không quay về. Vì thế, nếu Ôn Lê muốn thuê lâu dài thì cũng không thành vấn đề. Tuy chỉ là nhà thuê, nhưng với cô lúc này, căn nhà này xem như là mái ấm tạm thời của riêng mình tại Tây Kinh. Sau khi vào nhà, cô lấy quần áo từ vali ra treo lên, thay toàn bộ chăn ga thành loại mới mua theo sở thích, rồi tự tay quét dọn, sắp xếp lại phòng từ đầu đến cuối. Xong xuôi, cô mới mở cửa hàng tiện lợi cá nhân trong hệ thống. Mấy ngày qua, cô đã tranh thủ từ thế giới gốc của mình mua sắm thêm một đống hàng hóa và nhét hết vào kho của cửa hàng tiện lợi. So với giá cả trên hệ thống thương thành, mấy món hàng này rẻ hơn đáng kể. Có lúc không muốn gọi đồ ăn sẵn, cô cũng vào đó trực tiếp lấy đồ ăn ra dùng. Xúc xích nướng, thịt gà xiên quay và BBQ đang tỏa mùi thơm nức mũi trong lò nướng, mỡ rỉ xuống tí tách, hấp dẫn vô cùng. Cạnh đó là một phần oden lẩu Nhật tự sôi, mùi hương ngào ngạt bốc lên. Ôn Lê thầm nghĩ, đợi lần sau Lý Thế Dân đến chơi, chắc chắn hai người sẽ được ăn uống một bữa thỏa thích. Thậm chí cô còn định đặt nguyên một bàn đồ ăn từ nhà hàng ngoài phố để giao đến. Cũng để hắn nếm thử tinh hoa ẩm thực đỉnh cao thời hiện đại. Chỉ là... liệu hắn có còn đến không? Nếu có, thì bao giờ mới tới? Trong lòng Ôn Lê chợt dâng lên một chút hụt hẫng. Cô theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia chỉ có trời xanh mây trắng, tĩnh lặng và trống vắng. Cô tiện tay ăn tạm một phần lẩu tự sôi, rồi trở lại trong nhà. Vừa định nhắn tin cho nhóm bạn cùng phòng đại học, thì điện thoại vang lên – là Quý Nghiên gọi tới. "Ôn tiểu thư, cuối tuần này ở khu nhà cũ Nam Thành sẽ tổ chức một buổi đấu giá tư nhân. Bên tôi muốn đem ba món đồ cổ của cô mang đến đó đấu giá, không biết cô có đồng ý không?" Ôn Lê hơi nhướng mày: "Xin hỏi đây là ý của Thẩm tiên sinh à?" "Đúng vậy." Đầu dây bên kia, Quý Nghiên liếc mắt nhìn Thẩm Yến Thanh đang đứng bên cửa sổ. Sau khi được anh gật đầu ra hiệu, cô ấy mới tiếp tục nói: "Thẩm tiên sinh nói, buổi đấu giá này có cấp độ rất cao. Có chuyên gia giám định nhận định rằng ba món đồ đó có thể được định giá rất tốt." Hôm trước, Ôn Lê lại đến Ung Cùng Hiên và lấy ra chiếc vòng tay phỉ thúy trông như hàng cực phẩm. Theo lời Thẩm Yến Thanh, chiếc vòng phỉ thúy xanh ngọc đó ít nhất có thể bán được ba, bốn chục triệu tệ. Tuy nhiên, anh không khuyến khích đem bán trong các phiên đấu giá công khai mùa thu dành cho giới sưu tầm. Dù sao thì, ba món đồ cổ đó đều xuất phát từ cùng một chủ nhân, nếu đem ra cùng lúc dễ gây nhiều liên tưởng không hay. Vì vốn không am hiểu lắm chuyện mua bán đấu giá, Ôn Lê đành nghe theo lời khuyên của anh. Giờ phút này, cuộc gọi của Quý Nghiên có lẽ là vì họ đã tìm được kênh giao dịch phù hợp để ra tay. Ôn Lê hơi trầm ngâm, rồi nhẹ giọng đáp: "Tôi có thể đến xem thử." "Được, tôi sẽ chuyển lời lại với Thẩm tiên sinh." Quý Nghiên nói xong, lại tiếp lời: "Còn một việc nữa. Buổi đấu giá lần này là dạng tiệc từ thiện tư nhân tổ chức vào buổi tối, yêu cầu người sở hữu vật phẩm cũng phải trực tiếp có mặt, cho nên—" "Cho nên... tôi cũng phải đến sao?" Trong lòng Ôn Lê bỗng dấy lên chút lo lắng. "Đúng vậy. Hơn nữa yêu cầu mặc trang phục trang trọng. Tôi sẽ gửi thư mời điện tử cho cô ngay sau đây." Quý Nghiên nói xong, còn cẩn thận dặn dò thêm vài điểm lưu ý.