Chương 35

Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu

Nhất Nặc Ngận Điềm 04-08-2025 00:07:23

"Đúng rồi, sau kỳ nghỉ hè, em có định quay lại trường học không?" – Lời hỏi của Trương Nhạc Nhạc kéo cô trở về thực tại. Ôn Lê nghĩ một lát: "Còn phải xem tình hình sức khỏe nữa chị ạ. Nếu chuyển biến tốt thì em sẽ quay lại, còn nếu vẫn vậy thì chắc phải làm đơn bảo lưu học tập trước." "Vậy em định thi tiếp cao học không?" – Trương Nhạc Nhạc hỏi tiếp. Ôn Lê lắc đầu. Hiện tại cô còn chưa biết bản thân có thể sống được bao lâu nữa là... Cô muốn tập trung vào vận hành cửa hàng tiện lợi Nai Con trước đã. Trương Nhạc Nhạc liếc cô một cái qua gương chiếu hậu, không nói gì thêm. Giờ đây, sinh viên tốt nghiệp ra trường, áp lực cạnh tranh cực lớn, đặc biệt là ở một nơi như Tây Kinh – nơi tập trung các trường đại học danh giá. Có người còn đùa rằng, ném một chai nước khoáng ra đường, cũng có thể đập trúng cả chục sinh viên chính quy. Nghe thì có vẻ khoa trương, nhưng thật ra đó là một phần hiện thực phũ phàng. Mà giờ các công ty lớn đăng tuyển, không chỉ yêu cầu tốt nghiệp trường top, mà phần lớn chỉ nhận ứng viên có bằng thạc sĩ trở lên. Nào là 985,211, QS100, rồi còn cả ngoại hình, chiều cao, cách ăn nói, EQ... một đống yêu cầu khiến người ta hoa cả mắt. Người ta vẫn đùa: Tốt nghiệp là thất nghiệp. Không phải là không tìm được việc, mà là muốn tìm được một công việc yêu thích, đãi ngộ tốt, thật sự rất, rất khó. Huống chi, với tình trạng sức khỏe hiện tại của cô, chỉ riêng vòng phỏng vấn thôi cũng đã khó vượt qua. Chưa kể nếu vào làm rồi, liệu cô có chịu đựng nổi cường độ làm việc kiểu 996,007? Nghĩ vậy, Trương Nhạc Nhạc nói: "Nếu sau này em không thi lên thạc sĩ, cần tìm việc thì cứ tới tìm chị, chị sẽ giúp." "Vâng, em cảm ơn học tỷ." – Ôn Lê gật đầu, ánh mắt nhìn chị đầy cảm kích. Xong việc công chứng di chúc, hai người ghé một nhà hàng Quảng Đông gần đó ăn trưa. Trương Nhạc Nhạc vừa ăn vừa nghe điện thoại của một khách hàng quan trọng, phải rời đi xử lý gấp, nên không cố ép Ôn Lê để mình đưa về. Tạm biệt chị, Ôn Lê đeo khẩu trang chống nắng, leo lên xe máy điện, chạy thẳng đến trung y viện mua một ít thuốc bắc có sẵn. Sau đó, cô tiếp tục ghé qua mấy hiệu thuốc lớn, cầm theo danh sách đã soạn sẵn từ trước và bắt đầu "quét sạch kệ" theo đúng nghĩa đen. Những loại thuốc mà Lý Thế Dân cần, phần thì cô đặt online, nhưng nhiều loại lại hạn chế số lượng, đặc biệt là các bộ túi cứu thương, thuốc kháng sinh cơ bản, thuốc cầm máu, v. v... Thế nên hiện tại, cô chỉ có thể đi từng tiệm, mua dần từng đợt. Thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc chống viêm, thuốc tê, cồn y tế, băng gạc... cô mua đủ loại. Mỗi lần "càn quét" xong một tiệm thuốc, cô lại phải tìm góc kín hoặc nhà vệ sinh, để lặng lẽ chuyển thuốc vào cửa hàng tiện lợi Nai Con bằng cách kích hoạt ý niệm. Giá mà cô có ba lô không gian vĩnh viễn thì đã tiện hơn nhiều.