Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu
Nhất Nặc Ngận Điềm04-08-2025 00:07:23
"Xin hỏi cô là cô Ôn đúng không?" – Cậu nhân viên hỏi lại.
Ôn Lê sửng sốt: "Sao anh biết?"
"Cô khá là nổi tiếng trong nội bộ bọn tôi."
Cậu mỉm cười, rồi chợt thấy câu nói hơi vô duyên, liền chuyển chủ đề nhanh: "Hôm qua cái anh Trương kia đã bị Thẩm tiên sinh cho nghỉ việc rồi ạ. Cô đợi một chút, Thẩm tiên sinh không thường xuyên có mặt ở tiệm, để tôi hỏi trợ lý của anh ấy xem hôm nay anh ấy có rảnh đến được không."
Ôn Lê: Thì ra ông chủ kia tên là Thẩm.
"Cho tôi hỏi thêm một chút, lần này cô mang đến là cùng loại đồ vật với lần trước đúng không? Ý tôi là về giá trị hoặc chủng loại."
"Ừm, gần như vậy." – Ôn Lê gật đầu xác nhận.
"Vâng ạ, vậy tôi sẽ báo lại với trợ lý của Thẩm tiên sinh."
Cậu mời cô ngồi xuống khu vực tiếp khách yên tĩnh bên cạnh, đích thân pha cho cô một tách trà:
"Đây là trà băng đảo mới thu hoạch năm nay từ Vân Thành, cô thử xem sao."
"Cảm ơn." – Ôn Lê đáp, rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trà có nước trong sáng, vị thanh mát, hậu vị kéo dài, đúng là ngon hơn hẳn mấy loại trà nhài thường thấy.
Cô mở điện thoại, lặng lẽ tra thử giá thị trường của loại trà này, rồi âm thầm tặc lưỡi... và đặt điện thoại xuống.
Vừa uống được nửa ly, cậu nhân viên bước tới gõ nhẹ cửa gian phòng:
"Cô Ôn, Thẩm tiên sinh tới rồi, mời cô sang hậu viện gặp riêng ạ..."
"Được, cảm ơn." – Ôn Lê bước theo cậu nhóc dẫn đường, đi vào khu vực sân sau.
Vừa đi, cô vừa âm thầm quan sát.
Căn nhà phía trước trông đã mang nét cổ kính và khí phái, không ngờ rằng khu sân sau lại càng giống như một không gian khác tách biệt hoàn toàn.
Sân được xây theo kiểu tứ hợp viện nhiều gian, diện tích vô cùng rộng rãi.
Không nói đến những chạm trổ hình rồng trên các xà ngang hay hoa văn tinh xảo, chỉ cần liếc mắt nhìn qua từng viên gạch, ngói, từng nhành cây, bụi cỏ, cũng cảm nhận rõ dấu ấn năm tháng đã in hằn lên từng thứ một.
Ôn Lê âm thầm suy đoán, nơi này trước kia rất có thể là một phủ đệ của vương công quý tộc.
"Thẩm tiên sinh, cô Ôn đến rồi." – Cậu nhân viên dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Từ bên trong vang lên giọng nam trầm lạnh: "Mời vào."
Cậu ta đẩy cửa: "Cô Ôn, mời."
"Cảm ơn." – Ôn Lê đáp lời, bước vào trong và không khỏi thầm sững sờ.
Đập vào mắt cô là một chiếc bàn trà gỗ nam mộc khảm chỉ vàng cực kỳ tinh xảo và sang trọng.
Phía sau bàn trà là một giá lớn bày đầy các món cổ vật bằng gỗ nam mộc và các đồ khảm vàng, cực kỳ có khí chất và giá trị.
Nếu không có chiếc điều hòa đứng ở góc phòng, Ôn Lê suýt tưởng mình xuyên không vào một thời đại cổ xưa nào đó.
Ngồi sau bàn trà là một người đàn ông mặc bộ trang phục cổ điển màu trắng ngà kiểu Trung Quốc, tay cầm một chiếc tablet, thần thái điềm đạm nhưng lạnh lùng, giống như đang ký một văn kiện quan trọng nào đó.