Chương 36

Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu

Nhất Nặc Ngận Điềm 04-08-2025 00:07:23

Tiếc là... hiện giờ cô không đủ tiền để mua. May mà mỗi lần cô ra vào cửa hàng tiện lợi, hệ thống đều sẽ tự động vô hiệu hóa mọi thiết bị theo dõi xung quanh, giúp cô không để lại dấu vết nào. Một buổi chiều trôi qua trong bận rộn. Để tránh gây nghi ngờ hoặc bị đánh dấu là khách hàng đáng ngờ, mỗi lần đi mua, cô cố tình không mua hết, luôn để lại một ít hàng trên kệ. Sau một vòng như vậy, Ôn Lê mệt rã rời, thật sự kiệt sức. Lúc này cô càng thấm thía tầm quan trọng của "có sẵn tài nguyên". Cô nghĩ, lát nữa sẽ tranh thủ hỏi Trương Nhạc Nhạc, chị ấy quen biết rộng, có khi lại biết người trong ngành dược cũng nên. Mua xong những thứ có thể, cô tiện tay mua một phần gà xiên nhúng do lần trước chưa kịp ăn, rồi lái xe về phòng trọ. Khóa cửa cẩn thận, cô kích hoạt ý niệm, quay lại cửa hàng tiện lợi Nai Con. Ở trong này có hiệu quả hồi phục, cô thong thả ăn hết gà xiên, cả người cảm thấy khá hơn hẳn. Phòng sinh hoạt trên lầu hai ấm áp, sáng sủa, đồ đạc gọn gàng như mới. Cô quyết định tối nay ngủ lại tại cửa hàng. Sáng mai còn phải đi mua loa với dì Trương, rồi đi ngoại thành xem kho hàng, toàn việc hao tổn thể lực. Tắm rửa xong, Ôn Lê ngủ sớm. Năm ngày trôi qua rất nhanh. Các vật tư mà Ôn Lê đặt mua, cả online lẫn trực tiếp đều lần lượt được giao tới. Cô thuê một kho hàng cách xa khu trung tâm, hơi hẻo lánh, việc vận chuyển khá phiền, nhưng kín đáo. Cô dứt khoát mua luôn một chiếc lều, dựng ngay trong kho. Dĩ nhiên, mục đích chính là che mắt thiên hạ. Thực tế đến đêm, cô khóa chặt cửa kho, chui vào lều, rồi kích hoạt ý niệm quay về cửa hàng tiện lợi. Trong thời gian đó, cô còn đến Ung Cùng Hiên một chuyến, bán thêm 10 thỏi Kim Đĩnh. Dù sao, đổi thêm 10 mạng sống tạm thời bảo toàn vẫn là điều nên làm. Lúc shipper giao hàng đến, có người đùa cô: "Chị gái à, chị là người xuyên không từ tận mạt thế về hả? Mua gì mà toàn lương thực với nước uống thế này..." Ôn Lê chỉ cười nhẹ, chém gió mấy câu cho qua chuyện. Cũng may, gã chú thầu kho hôm trước không xuất hiện lần nữa. Bây giờ Ôn Lê cũng không thiếu tiền. Cô nghĩ: Chi bằng tìm một chỗ giao thông thuận tiện, kín đáo mà mua luôn một căn nhà nhỏ, thậm chí mở một tiệm tạp hóa mặt tiền. Vừa đảm bảo được tính riêng tư, vừa tiện cho cô tự mình thu nhận vật tư các kiểu. Sau này, đợi qua mùa thanh minh, có thể đưa mẹ lên sống cùng. Nhưng tất cả những điều ấy... vẫn còn là chuyện tương lai. Lúc này, điều duy nhất cô mong mỏi là – Lý Thế Dân, ở bên kia thời Tùy, mong là vẫn bình an. Dù sao... đã mấy ngày rồi mà hắn chưa xuất hiện ở cửa tiệm... Ngày thứ sáu kể từ khi Lý Thế Dân rời đi. Một trăm bộ loa di động dùng cho vũ điệu quảng trường cùng bình ắc-quy đã được giao tới đầy đủ. Chủ cửa hàng âm thanh, theo đúng yêu cầu của Ôn Lê đã trộn âm thanh tiếng vó ngựa và tiếng trống trận thành một đoạn hoàn chỉnh, rồi cài sẵn vào từng chiếc loa.