Chương 34

Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu

Nhất Nặc Ngận Điềm 04-08-2025 00:07:23

Cô ta còn lẩm bẩm thêm: "Hơn nữa, giá ngài đưa cũng quá cao so với thị trường. Nhỡ đâu có người chú ý..." Cô ta thực sự không hiểu nổi. Nhà họ Thẩm đúng là nhiều tiền, nhưng cũng không nên... tiêu xài kiểu này. Nếu làm không khéo, còn bị người ta nghi ngờ rửa tiền thì sao? "Thẩm tiên sinh, nếu ngài thấy cần, tôi có thể cho người điều tra sau lưng cô ấy một chút. Phòng khi mấy món đồ này có nguồn gốc bất chính, gây ảnh hưởng đến ngài." "Cô nghĩ nhiều rồi." – Thẩm Yến Thanh nhàn nhạt đáp, rồi xoay người, sải bước rời khỏi hậu viện... "Tít tít ——" Ôn Lê quét mã một chiếc xe máy điện bên đường, đang định leo lên lái đến trung tâm y học cổ truyền gần nhất, thì một chiếc Mercedes G màu hồng rực từ bên cạnh cô từ từ đỗ lại. Cửa kính xe hạ xuống, tiếng nhạc bass vang dội và một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong xe: "Tiểu Lê, sao em lại ở đây?" Ôn Lê ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Nhạc Nhạc đang ngồi ghế lái, đôi môi đỏ rực, khí chất bừng bừng như phát sáng, hai mắt cô cũng sáng rực: "Học tỷ!" "Chị qua đây xử lý chút việc, giờ vừa xong, chuẩn bị về nhà." – Nhạc Nhạc nhẹ nhàng đáp, không hỏi quá nhiều. Cô ấy quay đầu, ra hiệu: "Lên xe đi. Chị vừa gặp một khách hàng lớn ở khu CBD gần đây, tiện thể đi làm công chứng luôn nhé?" Cái bản di chúc của Ôn Lê mà cô ấy bảo trợ lý hỗ trợ chuẩn bị, đúng lúc này gặp nhau, làm công chứng ngay là thuận tiện nhất. "Vâng ạ! Học tỷ, vậy chị chờ em một chút." – Ôn Lê vội vàng dắt xe máy điện quay về bãi đỗ. Lên xe, thắt dây an toàn xong, Trương Nhạc Nhạc mới khởi động xe: "Em mang theo chứng minh thư không?" "Có ạ, dạo này em luôn mang theo bên người." Ôn Lê gật đầu rồi nói tiếp: "Học tỷ, chị bận rộn như vậy, thật ra để trợ lý của chị đưa em đi cũng được mà." "Không sao cả." Trương Nhạc Nhạc mỉm cười: "Công việc của chị linh hoạt lắm. Dạo này không có phiên tòa nào, tiện tay giúp em luôn." Trước đây, khi tham gia họp mặt cựu sinh viên, Trương Nhạc Nhạc từng thấy bóng dáng của chính mình năm xưa trong Ôn Lê - cô học muội nhỏ ấy. Biết được Ôn Lê bị ung thư tuyến tụy và muốn lập di chúc thì cô ấy càng cảm thấy thương cảm. Ôn Lê đương nhiên không biết những suy nghĩ ấy, chỉ chân thành nói: "Vậy làm phiền chị rồi ạ. Công chứng xong xuôi, để em mời chị ăn trưa nha." "Được thôi!" Trương Nhạc Nhạc bật cười: "Nhưng mà, em là khách hàng của chị, lại còn là học muội nữa. Hôm nay chị bao hết, không được giành với chị đâu nhé." Một câu nói khiến toàn bộ lời cảm ơn của Ôn Lê đành nuốt ngược lại. Cô mím môi cười: "Vậy... cung kính không bằng tuân lệnh, lần sau em mời lại chị!" Cô học tỷ này, tính cách thẳng thắn, làm việc quyết đoán. Nếu đặt vào bối cảnh cổ đại, hẳn cũng là một nữ tướng quân dũng mãnh oai phong. Nghĩ đến đó, hình ảnh Lý Thế Dân mặc áo giáp, thân bị thương nặng hiện ra trong đầu cô một cách rõ ràng.