Chương 42

Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu

Nhất Nặc Ngận Điềm 04-08-2025 00:07:23

Ôn Lê đang cầm lọ kem chống nắng: "Không có." "Trời ạ! Vậy cậu lấy tiền đâu ra mà mua?!" "Tiêu bạo tay?" "Hay đi vay?" "Chẳng lẽ là vay nóng ở ký túc xá?" Giảm Nhã làm vẻ lo lắng, nhưng miệng thì không ngừng chĩa thẳng vào tim người. Thấy cô ta càng nói càng quá, Ôn Lê hít sâu một hơi, liếc cô ta một cái lạnh như băng: "Giảm Nhã, cậu đủ rồi đấy." "Ôn Lê, đừng hung dữ như vậy, tớ chỉ lo cho cậu thôi mà..." – Giảm Nhã chu môi tỏ vẻ uất ức, rồi tiếp lời: "Trước đây cậu toàn dùng hàng nội địa bình dân, giờ đột nhiên chuyển sang hàng hiệu đắt đỏ thế này, sợ da không thích ứng đâu... Hơn nữa, thương hiệu này rất đắt. Tớ nói thật, cậu nhịn ăn nhịn uống một tháng cũng chưa chắc mua nổi. Đừng để mấy nhân viên tư vấn dụ..." Cô ta ba hoa chích chòe một hồi, bỗng sực nhớ ra gì đó, che miệng lại, ra vẻ lúng túng: "Xin lỗi, Ôn Lê, có phải nãy giờ tớ lỡ lời quá rồi không..." Bên cạnh, Trương Tử Hàng nghe đến đây, khóe môi cong lên một nụ cười châm biếm, ánh mắt mang vẻ xem kịch vui liếc hai người một lượt. "Giảm Nhã, hôm nay cậu ra đường quên uống thuốc à?" – Ôn Lê nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên chút khó hiểu. Lời nói của đối phương đúng là có chút quan tâm thật đấy. Nhưng cách cô ta nói lại mang ý không mấy hay ho, giọng điệu gay gắt, câu chữ cũng hơi quá mức. Chưa kể, khi vừa rồi tra hỏi Ôn Lê, giọng của Giảm Nhã không hề nhỏ. Trong tiệm tuy không đông người, nhưng vài nhân viên tư vấn cùng một khách quen ở đó đều quay lại nhìn Ôn Lê với ánh mắt đầy khinh miệt. Giống như cô chính là loại sinh viên đại học sẵn sàng bán rẻ lòng tự trọng, chi tiêu vượt khả năng chỉ vì sĩ diện và ham hư vinh. Giảm Nhã thấy thế thì đỏ mắt: "Ôn Lê, tớ cũng chỉ vì lo cho cậu thôi. Tớ chẳng phải đang lo ——" Lời còn chưa dứt, đã bị Ôn Lê lạnh lùng cắt ngang: "Đừng." Muốn diễn màn "chị em thân thiết" hay "bông hoa trắng đáng thương" trước mặt Trương Tử Hàng? Phiền cô chọn người khác mà biểu diễn. Cô – Ôn Lê – không có hứng đóng kịch cùng. Tiểu Trương – nhân viên tư vấn thấy hai người có vẻ sắp cãi nhau to, sợ mất mối khách lớn, lập tức bước tới nhẹ giọng hỏi: "Chị ơi, tinh chất này chị có còn lấy không ạ?" Ôn Lê gật đầu: "Lấy." "Tinh chất, kem dưỡng, sữa dưỡng, toner, serum mắt, kem nền, kem lót – phiền giúp tôi chọn đủ một bộ." Nói rồi cô tiếp: "Còn nữa, bảng màu trang điểm tông đất, giúp tôi phối luôn một bộ." "Vâng ạ!" – Tiểu Trương nhanh chóng xoay người vui vẻ chạy đi chuẩn bị đơn hàng. Thấy Ôn Lê một hơi mua nhiều đến vậy, ánh mắt Giảm Nhã hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Nhưng vẫn không chịu buông tha, cô ta tiếp tục hỏi: "Ôn Lê, cậu sao đột nhiên lại có nhiều tiền như thế? Không lẽ là bị ai ——" Nghe đến đây, nhân viên tư vấn tên Tiểu Trương người khi nãy suýt bị Giảm Nhã gán mác "lừa đảo" khách hàng cũng không chịu nổi nữa.