Trời Ban Cho Cửa Hàng Tiện Lợi, Kết Nối Cổ Đại Để Làm Giàu
Nhất Nặc Ngận Điềm04-08-2025 00:07:23
Bên Kia
Ôn Lê ôm một thùng gà xiên nhúng cay nồng, rát cổ, vừa trở lại phòng trọ trong một khu dân cư bình dân.
Cô vừa bước vào cửa, đặt thùng gà xuống còn chưa kịp thở, thì dì Trương chủ nhà đã theo sát phía sau như thể đã rình sẵn ngoài cửa từ lúc nào:
"Tiểu Ôn, con có ở nhà không đó?"
"Dì Trương, có chuyện gì vậy ạ?" – Ôn Lê vừa mở cửa phòng, liền thấy ánh mắt của dì Trương cứ không ngừng liếc vào trong.
"Chỉ muốn hỏi một chút, cuối tháng này là đến hạn thuê rồi. Con có tính tiếp tục thuê nữa không? Nếu muốn thuê tiếp thì phải đóng tiền sớm một chút đó."
"Chắc con sẽ tiếp tục thuê, dì Trương." – Ôn Lê khẽ gật đầu.
Căn phòng này được cô thuê chung với Giản Nhã – bạn học cấp ba kiêm đồng hương từ năm ba đại học.
Hai người không học cùng trường, nhưng đều làm thêm ngoài giờ. Ở trọ bên ngoài cũng tiện hơn nhiều.
Tuy nhiên, sau khi sức khỏe của cô liên tục có vấn đề, gầy gò thấy rõ, Giản Nhã lấy cớ dọn ra ở cùng bạn trai, rồi rời đi.
Ban đầu cô cũng định trả phòng. Dù gì thì một mình gánh tiền thuê cho hai người cũng không phải dễ.
Nhưng từ khi được liên kết với hệ thống giao dịch định vị không gian, cô tạm coi chỗ này như một trạm trung chuyển đến cửa hàng tiện lợi Nai Con vì khá thuận tiện.
Đi thuê phòng mới thì thủ tục lằng nhằng chưa kể, xem phòng thôi cũng đủ mệt.
Dì Trương hơi sững người, không ngờ cô lại muốn thuê tiếp. Bà có phần tò mò: "Tìm được việc tốt rồi à?"
"Dạ." – Ôn Lê lại gật đầu.
"Đãi ngộ ổn chứ?"
"Dạ, cũng khá tốt."
Không phải nói quá đâu.
Chức danh hiện tại của cô là: quản lý cửa hàng tiện lợi Nai Con.
Lương năm hơn 400 vạn!
Dì Trương nhìn khuôn mặt tái nhợt, mệt mỏi của cô, trong lòng bất giác dấy lên chút thương cảm, lời định nói cũng nghẹn lại.
Dì mới nghe Giản Nhã kể là Ôn Lê mắc bệnh nan y.
Ban đầu dì cũng lo cô đột tử trong phòng, lỡ dính phải vận xui.
Nghĩ nếu cô còn thuê nữa thì định tăng tiền thuê thêm 50% để ép cô dọn đi cho rồi.
Nhưng giờ nhìn cô như vậy, lại nghĩ đến con gái đang học đại học xa nhà của mình, dì rốt cuộc cũng không nỡ.
"Tiểu Ôn à, nhìn con thế này, người thì yếu ớt xanh xao. Tối nay nhà dì hầm gà ác, dì mang cho con một chút nhé."
Dì Trương nói xong lại dặn: "Với lại, dù gì con cũng là học sinh trường danh tiếng, mấy chuyện kiếm tiền mờ ám, vi phạm pháp luật, tuyệt đối không được dính vào nghe chưa."
Nói rồi, dì còn liếc nhìn cánh tay của cô dò xét, như muốn kiểm tra có dấu kim tiêm không.
Lại cúi xuống liếc eo cô.
Không thấy gì bất thường, lúc này dì mới thu ánh mắt lại.
Ôn Lê hơi lúng túng một giây, rồi nhỏ giọng nói: "Dì Trương, con không làm mấy chuyện đó đâu."
Dì Trương chẳng mấy để tâm đến lời giải thích, chỉ khoát tay:
"Tiền thuê đó, nếu thật sự khó khăn thì dì miễn cho nửa tháng. Nhiều hơn thì dì cũng không tự quyết được."