Thấy hệ thống Đào Nguyên đánh giá một cách thẳng thắn như vậy, Sở Kỳ Ngọc chợt cảm thấy hệ thống này đối với cô vẫn còn khá khách khí.
Phải biết rằng, người bạn tốt kia của nguyên chủ lúc nào cũng ca ngợi cái tên đó. Nào là tương lai rộng mở của một cơ giáp sĩ, nào là thiên phú xuất chúng, thậm chí còn được một vị đại sư đích thân gọi tên, ngỏ ý muốn thu nhận làm đệ tử.
Sở Kỳ Ngọc đi về phía cửa tinh hạm, hỏi hệ thống 002:
"Hai dấu sao kia là gì vậy?"
Hệ thống 002 đáp: [Đó là tên do người ở các thế giới khác đặt cho sản phẩm... Từ từ đã... ]
"Cái gì mà từ từ..."
Câu còn chưa nói hết, chân cô đã suýt bước hụt xuống. Ngay lập tức cô hiểu ra vì sao 002 lại bảo cô "từ từ". Nếu lúc nãy cô cứ thế bước ra, với tình trạng cơ thể hiện tại, chắc chắn sẽ bị ngã bẹp dưới đất rồi.
Phía trước là khoảng không lơ lửng, lẽ ra bệ đáp phải tự động xuất hiện khi cửa khoang mở ra, nhưng giờ lại không thấy đâu.
Sở Kỳ Ngọc nhìn xuống khu vực bên dưới cửa khoang, nhỏ giọng nói:
"Hừ!"
Tinh hạm bị hư hại nặng, trong đó có cả bộ phận phóng bệ đáp – thiết bị vốn sẽ tự động xuất hiện khi cửa khoang mở ra để đưa người xuống mặt đất.
Cô lại thêm một lần ghi thù với đám người kia, rồi quay lại tìm món phi hành khí cao cấp được hệ thống liệt kê trong tài sản cá nhân.
Vừa lên phi hành khí rời khỏi tinh hạm, thân thể cô suýt chút nữa ngã nhào. Nguyên nhân không gì khác ngoài chênh lệch trọng lực – trọng lực trên hành tinh hoang hoàn toàn khác với trong tinh hạm.
Sở Kỳ Ngọc cảm nhận một chút, ước chừng chênh lệch trọng lực tới bốn lần.
"Cũng còn đỡ, cho mình thêm chút thời gian là quen thôi."
Cô chậm rãi cử động cơ thể, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, rồi tự an ủi:
"May mà hệ thống trọng lực trên tinh hạm không hỏng, cũng coi như còn chút may mắn."
Hệ thống 002 nhắc nhở một cách hữu nghị: [Ký chủ có thể kích hoạt bộ đồ ổn định nhiệt độ, tích hợp sẵn chức năng tự cân bằng trọng lực. ]
Sở Kỳ Ngọc: "..."
Sao cô lại quên mất vụ này chứ!
Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào ký hiệu trên cổ áo bên trái. Ngay lập tức, cả người cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu, cô lại tự điều chỉnh bộ đồ, giảm hiệu quả cân bằng trọng lực xuống một nửa – để cơ thể vẫn phải chịu một phần trọng lực gấp đôi.
Hệ thống 002 hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi cô: [Sao ký chủ lại làm vậy?]
Lúc này phi hành khí đã đưa cô đến mặt đất.
Cô bước xuống từ chiếc phi hành khí cao cấp, nghe hệ thống hỏi, liền đáp:
"Thể trạng tôi quá yếu, cần phải rèn luyện nhiều hơn."
Cô còn định sau khi quen với mức trọng lực hiện tại sẽ tắt hẳn chức năng hỗ trợ đi, nhưng chuyện đó để tính sau.
Hệ thống 002 nhắc nhở: [Nhưng... Ký chủ còn phải làm nhiệm vụ khai hoang đất hoang. Trọng lực càng lớn, thời gian hoàn thành nhiệm vụ sẽ tăng lên gấp nhiều lần. ]
Sở Kỳ Ngọc chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Muốn mạnh lên thì chưa bao giờ là chuyện dễ dàng."
Hệ thống 002 im lặng. Nó nghĩ đến thông tin về vị ký chủ này.
Nếu cô trước kia cũng như vậy, thì cũng không khó hiểu vì sao trong thời đại mà đa số tu sĩ Trúc Cơ còn chẳng có bao nhiêu, mà cô lại có thể tu luyện đến tận Nguyên Anh.
Không chỉ vì là thiên phú, mà còn vì cô thật sự rất nỗ lực.
Cuối cùng, hệ thống 002 âm thầm tổng kết. Không hổ là ký chủ mà nó chọn.
"Đúng rồi, vừa nãy tôi định hỏi cậu, cây Ước Nguyện này thật sự có thể cầu nguyện được sao?"
Cô lấy cây giống Ước Nguyện từ kho hàng ra, nhìn quanh tìm chỗ để trồng.
Đảo mắt nhìn một vòng, chỉ thấy một màu đất vàng khô cằn trải dài, đúng như hệ thống nhận định – nơi này vừa hoang vu, vừa nghèo nàn.
Hệ thống 002: [Có thể. ]
Đôi mắt Sở Kỳ Ngọc lập tức sáng rỡ: "Vậy nguyện vọng sẽ thành hiện thực sao?"
Hệ thống 002: [Sẽ, nhưng mà... ]