Sở Kỳ Ngọc lúc này mới tiếp tục. Sau khi tắm rửa qua loa, cô đổ một thùng lớn dược tuyền vào bồn tắm, rồi ngâm cả người vào dòng dược tuyền màu xanh sẫm, sau đó lấy chén nước linh tuyền kia ra uống.
Vị ngọt thanh xen lẫn một chút vị chát, hơi giống vị đắng của dược liệu, rất nhạt, nếu không cảm nhận kỹ thì có lẽ sẽ không nhận ra.
Cũng may là vị ngọt thật, có hơi đắng một chút thôi.
Dù cô không sợ đồ đắng chát, nhưng chắc chắn là không thích rồi.
Một chén nước linh tuyền vừa vào bụng, Sở Kỳ Ngọc cảm thấy cơ thể đau nhức dịu đi vài phần, cảm giác mệt mỏi tan biến, cả người cũng sảng khoái hơn nhiều.
Quan trọng nhất là cô cảm nhận được linh khí! Hai mắt Sở Kỳ Ngọc hơi sáng lên, liền trực tiếp bắt đầu tu luyện.
Khác với công pháp tu luyện khi khai hoang lúc trước, lần này cô tu luyện chính là công pháp tu tiên, phù hợp với mọi loại linh căn, là truyền thừa mà cô từng vô tình có được.
Khí sinh ra khi khai hoang có thể coi là nội lực, dùng để luyện thể. Còn công pháp tu tiên thì tu luyện linh lực và thần thức, dùng để luyện thuật, có thể dùng linh lực để thi triển các loại pháp thuật.
Quá trình dẫn khí nhập thể nhìn chung khá thuận lợi, trong đan điền có thêm một khối linh khí ngũ sắc, xung quanh khối linh khí đó còn có một luồng khí màu trắng tinh khiết tựa dải lụa bao bọc.
Chỉ là...
Sở Kỳ Ngọc bỗng nhíu mày, linh khí trong đan điền biến mất rồi!
Suốt quá trình dẫn khí nhập thể, từ khi ngâm dược tuyền, tẩy tủy cải gân, dù đau đớn đến mấy cũng chưa từng làm linh khí tán loạn. Vậy mà giờ đây khi đã thành công, linh khí lại bất ngờ biến mất?
Cũng không hẳn là tiêu tán, mà là dung nhập vào xương cốt, kinh mạch và huyết nhục. Một phần nhỏ còn lại thì dung nhập vào thức hải của cô, theo cách nói của thế giới này, đó chính là tinh thần vực.
Nhìn dòng dược tuyền đã trở nên gần như trong suốt. Sở Kỳ Ngọc đứng dậy, nhanh chóng tắm sửa qua loa, thay bộ đồ ổn định nhiệt độ sạch sẽ rồi rời khỏi phòng tắm.
Cô có thể chắc chắn quá trình tu luyện của mình không hề có vấn đề, linh khí tụ lại cũng hoàn toàn bình thường. Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này?
Chuyện này e rằng chỉ có thể hỏi 002, chuyện này đã vượt quá tầm hiểu biết của cô rồi.
"002 có đó không? Thế giới này có thể tu luyện được không?" Sở Kỳ Ngọc hỏi.
Lúc này cô mới nhớ ra một chuyện mình đã bỏ qua, rốt cuộc thế giới này có thể tu luyện hay không?
Khi cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, cùng với việc thấy phương pháp tu luyện của những người chiến sĩ trong thế giới này, rồi còn thi triển đủ loại kỹ năng với hiệu ứng hoa lệ chẳng khác gì pháp thuật.
Sở Kỳ Ngọc đã cho rằng thế giới này có thể tu luyện.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn có khá nhiều điểm đáng ngờ.
Trong ký ức của nguyên chủ có tồn tại khái niệm tu luyện tinh thần lực và thể năng, cũng có đủ loại thuật pháp, thế nhưng lại không có bất kỳ công pháp nào. Thực lực của một người được đánh giá chủ yếu dựa vào cấp bậc tinh thần lực và thể năng, chứ không phải dựa vào công pháp tu luyện.
Trong ký ức cũng không có sự tồn tại của đan điền, cũng không có khái niệm linh lực.
Hơn nữa, việc con người ở thế giới này nâng cao tinh thần lực và thể năng đều là để điều khiển cơ giáp.
Đối với câu hỏi của Sở Kỳ Ngọc, câu trả lời của 002 mang lại một cảm giác nửa thật nửa giả.
"Vậy trên lý thuyết thì không thể, phải không?"
Sở Kỳ Ngọc lặp lại câu trả lời của 002, đồng thời nhận ra một tia hy vọng nhỏ lóe lên từ đó.
Không hoàn toàn phủ nhận. Dù câu trả lời này cũng không khác gì phủ nhận là mấy, nhưng với Sở Kỳ Ngọc, nó vẫn mang theo một tia hy vọng. Chỉ có điều, cô sẽ phải tự mình tìm kiếm và khám phá xem tia hy vọng ấy nằm ở đâu.