Không lâu sau hệ thống đã tra được thông tin của người đó: [Ký chủ có thể mở tinh não ra xem, tôi đã gửi tài liệu về người đó lên tinh não của ký chủ rồi. ]
Sở Kỳ Ngọc mở tinh não, phát hiện ngoài tài liệu về người đó mà 002 gửi cho cô, còn có vài tin nhắn mới.
Một tin nhắn đến từ bộ phận khẩn cấp của tinh khu số 11:
[Tinh hạm chở hàng đến khu vực D11-M đã bị tinh tặc cướp. Xin cư dân các hành tinh lân cận chú ý an toàn. Trong thời gian này, vui lòng hạn chế rời khỏi hành tinh. Tinh hạm chở hàng tiếp theo dự kiến sẽ đến sau hai tuần. ]
Một vài tin nhắn khác đến từ một người tên là Tề Lục:
[Tôi là chủ hành tinh M096, hành tinh nằm cạnh cô. Hàng xóm ơi, cô có nhận được thông báo từ bộ phận khẩn cấp chưa? Phải hai tuần nữa tinh hạm mới chở hàng tới, dung dịch dinh dưỡng của cô còn đủ dùng không? Có cần tôi gửi cho cô một ít không?]
[Dung dịch dinh dưỡng vị dâu tây được chứ? Nghe nói con gái thường thích vị này. ]
[Sao cô vẫn chưa trả lời tin nhắn vậy? Đừng nói là có tinh tặc chạy sang chỗ cô rồi nhé?]
Thấy tin nhắn này, Sở Kỳ Ngọc không khỏi nghĩ tới người đàn ông đang bị chiếc ghế ngắm trời đè kẹt trong phi hành khí.
Chẳng lẽ là anh ta sao?
Mở tài liệu 002 gửi đến xem, quả thật là anh ta.
Tề Lục, 22 tuổi, tinh thần lực cấp C và thể năng cấp B, là con thứ hai của gia chủ Tề gia. Vào ngày 11 tháng 11 năm tinh lịch 6530. vì lý do chưa rõ, anh ta rời khỏi tinh khu số 4 và di cư đến định cư tại hành tinh M096 thuộc tinh khu số 11.
Phía sau còn kèm theo đầy đủ thông tin chi tiết về 22 năm qua của Tề Lục: Sinh vào ngày nào, từng nhập học trường nào, tham gia những cuộc thi gì, đoạt giải nào, có quan hệ với ai... Sở Kỳ Ngọc chỉ lướt mắt đọc qua một lượt rồi đóng lại.
Hiểu rõ thân phận của người này, kết hợp với những tin nhắn anh ta gửi trước đó. Sở Kỳ Ngọc cũng đại khái đoán ra được ý định của đối phương.
Chắc là thấy cô mãi không trả lời nên tưởng cô gặp chuyện gì rồi.
Hiện tại xem ra người này không có ác ý, Sở Kỳ Ngọc nhìn cài đặt chặn tin nhắn, nghĩ một chút rồi vẫn để nguyên.
Lần theo tiếng động, Sở Kỳ Ngọc bước vào vùng sương mù. Bước chân cô nhẹ đến mức gần như không phát ra âm thanh. Chẳng bao lâu sau, cô đã đến gần chiếc phi hành khí đang bị chiếc ghế ngắm trời đè lên.
Lúc này, Tề Lục đang bị kẹt trong phi hành khí, trong đầu đang cân nhắc có nên tháo bỏ luôn chiếc phi hành khí này không. Dù sao anh ta vẫn còn một chiếc dự phòng, chỉ tiếc là chiếc đang bị kẹt này đã được cải tạo với giá không hề nhỏ.
Bỗng nhiên anh ta cảm nhận được gì đó, qua kẽ hở nhìn ra ngoài phi hành khí, mờ mờ thấy một bóng người hơi gầy gò.
Tề Lục nheo mắt quan sát kỹ một lúc, rồi buông tay khỏi nút điều khiển cơ giáp. Cơ thể vốn đang căng cứng cũng dần thả lỏng, trở lại tư thế ung dung như trước, người đến không phải tinh tặc.
Nếu không phải tinh tặc, vậy có phải là hàng xóm mới mà anh ta chuẩn bị thăm viếng không? Nghĩ đến khả năng này, Tề Lục vội lên tiếng:
"Có phải hàng xóm đến rồi không? Quả nhiên, cái loa phóng thanh siêu mạnh đó vẫn có tác dụng."
Sở Kỳ Ngọc hơi ngạc nhiên, người này thật sự cảm nhận được cô đang tiến lại gần, xem ra không đơn giản như những gì thể hiện trong tài liệu.
Vì đã bị phát hiện, cô cũng không giấu khí tức của mình nữa, bình tĩnh đáp:
"Là tôi."
Sau khi nhanh chóng tiến lại gần, Sở Kỳ Ngọc bỗng nhảy lên, đá vào ghế ngắm trời đè trên phi hành khí của đối phương, ghế đá rơi vào sương mù phát ra tiếng động.
Sở Kỳ Ngọc dùng ý thức nói với 002: [Bây giờ có thể thu hồi ghế ngắm trời rồi. ]
Không còn vật gì đè lên cửa khoang phi hành khí, Tề Lục từ trong phi hành khí bị va móp nhẹ chui ra ngoài. Nhìn quanh chỉ thấy một mảng trắng xoá, anh ta không khỏi nghi hoặc hỏi: