Cô còn chưa kịp ngăn Lục Uyển nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng hô hào hứng vang lên: "Chị dâu hét 'dừng lại', cái xe lăn nó dừng thật kìa!"
"Vèo" một cái, cả đám người đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Nam Nam, khiến cô giật bắn mình.
"Nam Nam, lời A Uyển nói là thật hả?" Trương Tiểu Phượng kinh ngạc hỏi, mặt đầy vẻ không tin nổi.
Lâm Nam Nam vò trán, trong đầu nghĩ xem nên giải thích thế nào cho hợp lý.
Chiếc xe lăn tự động này có chứa linh kiện quý hiếm, là một trong những món đồ ít ỏi cô kịp giữ được cùng lương thực. Tính năng điều khiển bằng giọng nói chỉ cô mới sử dụng được, vốn dĩ cô không định lộ ra. Ai ngờ mới ngày đầu đã bị Lục Minh làm lộ sạch.
Mà chuyện này đâu thể giải thích tùy tiện.
"Chuyện là..." Cô định chọn một người thích hợp làm bình phong thì đã bị Lục Minh cắt lời, cậu ấy lao đến hỏi đầy kích động: "Chị dâu, chị điều khiển được xe lăn đúng không?"
Có thể dừng thì chắc chắn có thể khởi động. Lục Minh giờ đây mừng rỡ như điên, tiếc nuối vì nãy không kịp xem cảnh tượng thần kỳ đó.
Lâm Nam Nam cực kỳ muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy chờ mong kia, lại không đành lòng. Cuối cùng cô thở dài, nói: "Nó nghe được lệnh của chị, chỉ chị thôi, không thay đổi được."
Mọi người ngẩn ra, không ai thất vọng mà ngược lại, ánh mắt càng thêm rực sáng, ngay cả bà cụ Lục cũng tràn đầy hiếu kỳ. Khiến Lâm Nam Nam không thể chối từ, đành nhẹ giọng nói: "01, tiến lên."
Chiếc xe lăn vốn đang đứng yên giờ bỗng lách mình tránh khỏi Lục Minh, rồi từ từ rẽ và đi về phía trước, khiến cả nhà họ Lục đồng loạt trừng to mắt.
"Trời ơi trời ơi, nó thật sự biết đi kìa!" Lục Minh là người đầu tiên hồi thần, hét lên phấn khích.
Lục Uyển liền phụ họa: "Em đã nói mà, nó biết chạy thật!"
Bà cụ Lục và những người còn lại tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt họ rạng rỡ không giấu nổi sự xúc động.
"01, dừng lại!"
Thấy họ gần như quên mất mục đích ban đầu khi chế tạo chiếc xe lăn, Lâm Nam Nam cũng không nhịn được cảm thán. Cô ra lệnh cho 01 dừng lại, sau đó xoay người vào nhà.
Mọi người trong nhà lúc này mới sực nhớ ra điều gì, ánh mắt ai nấy đều ánh lên hy vọng.
"Lâu lắm rồi A Hành chưa ra khỏi phòng..." Trương Tiểu Phượng nghẹn ngào.
Ai trong nhà cũng mong A Hành ra ngoài phơi nắng một chút, nhưng thân hình cao lớn ấy lại chẳng còn chút sức lực, mỗi lần muốn đưa ra khỏi phòng đều cần mấy người đỡ. Vì thế, sau vài lần cố gắng, anh không chịu ra ngoài nữa.
Giờ đây, chiếc xe lăn tự động này có thể là cứu tinh. Ít nhất cũng giúp A Hành ra sân, cùng cả nhà ăn cơm, dù chỉ đôi lần cũng đáng quý.
Chỉ nghĩ đến thôi, mắt Trương Tiểu Phượng đã đỏ hoe, vừa chờ mong, vừa lo sợ. Sợ rằng A Hành không chịu ra ngoài.
Người đàn ông từng mạnh mẽ nay đến cả ngồi cũng không vững. Có khi anh chẳng còn dũng khí để ra khỏi cửa.
Lục Hành quả thật không định ra. Không phải vì cảm thấy mất mặt, mà là không muốn phiền người khác.
Anh đã nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, cũng đoán được Lâm Nam Nam đang làm gì, nhưng không nghĩ thứ đó sẽ hữu ích, nên từ chối.
Nhưng... Lâm Nam Nam có phải người dễ nghe lời không?
Không. Cô vốn dĩ đã chẳng phải loại ngoan ngoãn.
Vì thế, khi thấy Lục Hành cứ lần lữa từ chối, sau khi hết lời dỗ dành cũng vô ích, cô thẳng thừng bế anh dậy, đi thẳng ra ngoài. Động tác quá dứt khoát khiến anh ngẩn người, đến khi tỉnh táo lại thì đã bị bế tới tận cửa.
Dù nhà họ Lục đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt thấy Lâm Nam Nam dễ dàng bế Lục Hành ra ngoài như vậy, khung cảnh ấy vẫn khiến họ kinh ngạc không thốt nên lời.
"Nhanh lên, chị dâu, đỡ anh cả lên xe lăn đi!" Lục Minh, người thường chẳng mấy đáng tin, lần này lại kịp thời đáng tin, đẩy xe lăn tới đúng lúc mọi người vẫn còn đang bàng hoàng.
Lâm Nam Nam không từ chối, lập tức đỡ người ngồi vào xe. Lục Hành bất lực nhắc nhở, anh không còn chút sức nào ở thắt lưng, ngồi cũng không nổi, cô có cố mấy cũng vô ích. Kết quả, vừa ngồi xuống, một tiếng "rắc" vang lên, phần lưng vốn mềm nhũn lại bị bộ khung của xe gập chặt giữ lại. Phần để chân cũng được điều chỉnh sẵn, giữ vững thân thể anh, khiến anh ngồi thẳng thớm như thể chưa từng bị thương.
Thấy anh ngồi vững vàng, mấy người còn lại đỏ hoe mắt.