Chương 49

Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Hạ Chí Tam Hầu 26-09-2025 23:41:27

"Đúng rồi, bí mật. Đồ tốt như vậy, sao có thể nói cho người khác!" Phan Tiểu Bình xem xong xuýt xoa, còn vỗ con trai nhắc nhở: "Đừng có tò mò hỏi bừa, đó là kiến thức của chị dâu con đấy!" Lục Minh không biết nghĩ gì, vô thức nói: "Sao chị dâu con biết làm mấy thứ này vậy?" Nếu nhớ không nhầm, chị dâu cậu ấy dù không phải đứa ngốc như người trong thôn nói, nhưng cũng là trẻ mồ côi bị nhà họ Lâm chán ghét, làm gì có cơ hội học hành! Trước đây, ai hỏi trong thôn ai là người mù chữ, cậu ấy chọn đầu tiên chính là chị dâu mình. Nhưng bây giờ, ai nói cho cậu ấy biết, một người chẳng biết chữ như chị dâu lại làm được xe lăn, lại còn xe lăn tự động, chuyện quái quỷ gì thế này? Không chỉ cậu ấy, cả nhà họ Lục đều sốc. Dù không nghĩ Lâm Nam Nam là đồ ngốc như đồn đại, nhưng cũng không ngờ cô biết chữ, lại còn có học thức như vậy! Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc và kinh ngạc của nhà họ Lục, Lâm Nam Nam đưa tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt thản nhiên nói: "Chuyện thế này, nghĩ trong đầu là biết làm thôi mà." "Trong đầu nghĩ một cái là biết làm?" Lục Minh thì thầm như không thể tin nổi, cứ có cảm giác như mình vừa bị chửi ngu. Cô rõ ràng đang nói cậu ấy không có đầu óc. Thực ra lúc này, cả nhà họ Lục đều bị dọa đến choáng váng, không biết nên nói gì. Chuyện này thật sự quá mức tưởng tượng. Lâm Nam Nam biết chữ thì không lạ, nhưng món đồ cô làm ra không chỉ tự động chuyển động ngay trước mắt họ, mà còn chạy rất ổn định, không cần ai đỡ. Chuyện rung lắc mà cô chê bai, họ hoàn toàn làm ngơ. Chỉ nhiêu đó thôi đã là điều họ chưa từng thấy. Còn chuyện tốt hơn nữa ư? Họ không dám nghĩ tới. "Chiếc xe lăn này, A Hành có ngồi được không?" Bà cụ Lục hoàn hồn sau cơn sửng sốt, tò mò hỏi. Lâm Nam Nam đứng dậy nói: "Không thử thì sao biết?" "Chị dâu, để em thử trước đi!" Lục Minh háo hức không chịu được, buột miệng nói. Phan Tiểu Bình lập tức muốn động tay: "Con không có chân à? Thử cái gì mà thử!" "Mẹ à, cái xe lăn này hiếm thấy vậy mà, con thử chút thì sao đâu? Chị dâu mới cho chạy được một đoạn, con ngồi thử đi một vòng quanh sân, xem có hợp với anh con không!" Lục Minh nói ra vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt phấn khích đã bán đứng cậu ấy. Lý do vụng về này khiến Phan Tiểu Bình tức muốn đánh, nhưng lại bị Lâm Nam Nam đồng ý trước. "Em thử đi. Qua trái, phải, tiến, lùi đều bấm chỗ này..." Cô vừa nói vừa chỉ, Lục Minh lập tức ngồi vào. Vì quá phấn khích, cậu ấy vừa bấm đã lao thẳng về phía trước, giật nảy mình, hét toáng lên "A a a... !" Cả nhà họ Lục đều hoảng sợ, Phan Tiểu Bình càng hốt hoảng lao đến muốn chặn lại, nhưng tốc độ của xe lăn không phải bà ấy theo kịp... "Lục Minh, dừng lại!" Lục Chính lo lắng hét lớn. "Con không biết cách dừng! Aaaa cứu với!" Lục Minh thảm thiết hét lên. Lúc trước hào hứng bao nhiêu, giờ lại chật vật bấy nhiêu. Cậu ấy hối hận vô cùng. Chỉ vì thấy chị dâu bình tĩnh, ra dáng ngầu lòi nên mới muốn thử. Ai ngờ xe lăn không chịu nghe anh điều khiển, càng cuống càng không biết làm gì. Cậu ấy hét lên, cả nhà lo lắng xúm lại muốn ngăn xe, nhưng chiếc xe được thiết kế riêng cho Lục Hành, có chức năng tránh chướng ngại vật. Kết quả là không ai cản được, xe cứ như quái vật, cố né hết người này đến người kia, khiến Lục Minh càng hét to, càng thảm hại. Lâm Nam Nam ôm trán, cuối cùng chịu hết nổi bèn quát: "01, dừng lại!" Chiếc xe đang chạy loạn lập tức đứng im. Lục Minh không phòng bị, suýt nữa thì úp mặt xuống đất... "A Minh!" Phan Tiểu Bình và mọi người lao tới, vây quanh hỏi han. Thấy cậu ấy bật dậy nhảy nhót mấy cái, mọi người mới yên tâm. "Chị... chị dâu..." Lục Uyển lắp bắp gọi, nói năng lộn xộn: "Chị vừa hét 'dừng lại'... là xe nó dừng thật sao?" Cả nhà họ Lục lúc đó đang mải lo cho Lục Minh, không để ý. Đến khi nghe Lục Uyển nói với giọng ngạc nhiên, ai nấy đều quay đầu nhìn Lâm Nam Nam, ánh mắt khiến tim cô chợt run lên.