Còn yêu đương ấy à, có lẽ là có chăng, nhưng cô cũng chẳng hiểu rõ.
Nhưng điều đó không ngăn cản cô thích nghe những lời Lục Hành vừa nói.
Khuôn mặt Lục Hành hơi ửng đỏ. Mấy hôm nằm nhà khiến làn da anh trắng hơn nhiều, nên vệt ửng hồng trên má lại càng nổi bật.
"Phải!" Anh nghiến răng thừa nhận.
Lâm Nam Nam nghiêng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu."Anh nói thích em mà lại đuổi em đi. Lục Hành, anh đang đùa giỡn em đấy à?"
Lục Hành biết Lâm Nam Nam chưa từng hiểu chuyện tình cảm, nên không thấy câu hỏi của cô có gì sai. Trái lại, anh nghiêm túc giải thích: "Chính vì để tâm, chính vì thích, nên anh mới muốn em có cuộc sống tốt hơn."
"Vậy à?" Lâm Nam Nam vẫn không hiểu, cô nghi hoặc nói: "Em thấy sống ở đây rất tốt mà, đâu có gì không ổn."
"Nhưng anh chẳng giúp được gì cả!" Lục Hành đầy phiền muộn.
Thấy anh như vậy, Lâm Nam Nam cũng không nỡ. Nhưng dịch phục hồi quá phi lý, trong nền y học hiện tại hoàn toàn không thể tồn tại, nên cô đành nhịn không nói ra, chỉ dịu dàng dỗ dành: "Em chẳng cần anh làm gì cả. Cứ nằm yên là được rồi!"
Lời này khiến Lục Hành nghẹn lời.
Vợ người ta không trông mong mình làm điều gì cho cô. Anh không biết nên khóc hay cười nữa.
Tình hình hiện tại, không bị vợ ghét bỏ đã là tốt lắm rồi.
Nhưng lý ra đàn ông là người phải chống đỡ cả gia đình. Chỉ là vợ anh quá khác người, không cần anh.
Hai người đều là lính mới trong tình cảm. Một người thẳng thắn, một người nhiệt tình, vậy mà lại hợp nhau đến lạ. ...
Trương Thịnh Quốc và mọi người để lại không ít đồ, sau đó tranh thủ trời tối vội vã quay lại trấn. Ngày mai họ còn có việc, nên không thể ở lại lâu.
Khi họ vừa đến làng, đã bị người khác nhìn thấy. Nhất là khi Lục Minh cùng A Chương vận chuyển đồ họ mang đến, khiến ai nấy đều đỏ mắt ganh tị. Thế là tin tức nhanh chóng lan truyền khắp làng.
Thịt, bánh ngọt, đủ loại đồ... toàn là những thứ nhà nào cũng thiếu. Vậy mà nhà họ Lục lại nhận được một đống, bảo sao người ta không ghen.
Quả nhiên, nhà họ Lâm vừa nghe tin xong đã lập tức động lòng.
"Bà ơi, cháu thấy rồi, mấy cân thịt đấy ạ, toàn là thịt mỡ, dày cộp luôn!" Em trai Lâm Thanh Thanh chảy nước miếng mà kể.
Bà cụ Lâm mặt nặng như chì, không nói một lời.
Tin tức này như tát vào mặt bà cụ, khiến bà cụ cảm thấy quyết định trước kia là sai lầm.
Lâm Nam Nam chẳng thân thiết gì với họ, muốn lấy lại tất cả những món đồ ấy, không đời nào.
Nếu người gả sang là Lâm Thanh Thanh, dựa vào những thứ được tặng cho Lục Hành lần này, nhà họ Lâm hoàn toàn có thể lên tiếng đòi phần, mà nhà họ Lục chắc chắn không dám từ chối!
Họ không dám!
Họ sợ Lâm Nam Nam sẽ đòi ly hôn, nên bà cụ thật sự rất hối hận.
Hối hận vì đã để Lâm Nam Nam đi, hối hận vì đã hủy hoại cuộc hôn nhân này.
Còn về tương lai của Lâm Thanh Thanh thế nào, bà cụ không quan tâm. Bà cụ chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt.
Lâm Thanh Thanh hoàn toàn không biết trong lòng bà cụ đang toan tính gì, chỉ sốt sắng nói: "Bà ơi, bà là người lớn, dù thế nào thì Lâm Nam Nam cũng sẽ nể mặt bà chứ!"
Bà cụ Lâm hiểu rõ tâm tư của cô cháu gái, bực bội nói: "Nếu cháu là người gả sang, thì mấy thứ đó đều là của nhà mình rồi!"
Lâm Thanh Thanh ngơ ngác, không ngờ bà mình chỉ vì mấy món đồ mà lại hối hận vì mình không gả cho Lục Hành, một người tàn tật.
Hơn nữa, dù cô ta có gả sang đi chăng nữa, những món đồ ấy cũng là của cô ta, sao lại thành của cả nhà họ Lâm?
Cô ta đã quên mất trước đó mình từng mong lấy được đồ của Lâm Nam Nam thế nào, giờ chỉ thấy lời bà cụ nói thật quá đáng.
Lâm Đông Lai cũng thấy hối hận. Nếu biết Lục Hành dù tàn phế vẫn có người quan tâm, có khi ông ta đã gả Lâm Thanh Thanh sang rồi.
Không những được chia ruộng, lại có nhiều đồ ngon vật lạ, cộng thêm quà cưới của nhà họ Lục, ông ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối.