Chương 46

Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Hạ Chí Tam Hầu 26-09-2025 23:41:27

"Sao lại là nhằm vào cô?" Lâm Nam Nam ngạc nhiên: "Cô út không thích dùng cái giọng đó để nói chuyện với Tiểu Lỵ sao? Cháu tưởng cô thích, nên học theo đấy, còn sợ mình bắt chước không giống nữa. Thế nào? Cô không thích à?" Lời vừa nói ra, cả nhà sững lại. Chẳng ai không hiểu, Lâm Nam Nam đang đứng ra bênh vực Triệu Tiểu Lỵ. Lục Lâm không ngờ lại là vì chuyện đó, có chút bối rối, sau đó giận dữ: "Trẻ con không nghe lời, cô dạy dỗ vài câu thì sao chứ?" Bà ấy thật sự không nghĩ việc dạy con lại khiến Lâm Nam Nam để bụng, làm như thể bà ấy là kẻ tội đồ. "Tại sao phải dạy dỗ nó?" Lâm Nam Nam ép sát từng bước: "Không phải vì cô chê nó, thấy nó không vừa mắt sao? Nếu không thì con trai cô lăn lộn dưới đất, sao cô chẳng nói câu nào?" Lục Lâm bị hỏi đến lắp bắp: "Thì... thì con bé là con gái mà..." "Nhưng bé An cũng là con gái đó thôi, còn lớn hơn Tiểu Lỵ một chút, lấm lem bẩn thỉu, cô cả cũng chẳng nói lấy một câu!" Cô vẫn chưa buông tha, khiến Lục Lâm chột dạ thấy rõ. Triệu Tiểu Lỵ không ngờ người hay khó chịu với mẹ mình lại ra mặt bênh vực mình, trong lòng dâng lên một nỗi cảm động khó tả. Từ nhỏ cô bé đã quen bị mắng, dù đôi lúc thấy oan ức, nhưng cũng chẳng dám trách mẹ. Chỉ tự trách bản thân không đủ ngoan. Nhưng giờ, khi có người thay cô bé lên tiếng, nỗi uất ức như trào ra, cô bé muốn khóc... "Chị nói bao nhiêu lần rồi, có gì thì cứ nói cho đàng hoàng, đừng cứ chỉ tay mà quát con!" Lục Hoa thấy không khí căng thẳng, liền xen vào góp lời. Lục Lâm không thấy mình sai, trong thôn này ai chẳng mắng con gái như vậy, bà ấy còn chưa đánh đòn thì đã là tốt lắm rồi, sao lại bị chỉ trích? "Chị cả, chị cũng nói em sao?" Với Lâm Nam Nam thì không tiện nổi nóng, nhưng đối với chị mình, bà ấy lại không giữ mồm miệng: "Trẻ con nhà nào chả dạy kiểu vậy, em làm thế cũng là vì tốt cho con bé thôi, sợ nó ẩu tả như trẻ vô học, ai nhìn vào chẳng tưởng là không ai dạy!" "Bốp!" Bà cụ Lục đập bát xuống bàn, tức giận quát: "Không biết nói chuyện thì cút ra ngoài!" Lục Lâm lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời. Bà ấy thật sự không có ý xấu, nhưng lại vô tình động đến chuyện nhạy cảm, trẻ mồ côi không ai dạy, mà người trong nhà ai cũng biết Lâm Nam Nam chính là đứa bé như thế. Lục Lâm thấy oan ức vô cùng, lập tức đứng dậy cãi: "Con chỉ buột miệng thôi, không phải nhằm vào Nam Nam. Nhưng lời Nam Nam nói ra, rõ ràng là nhằm vào con." "Cháu chỉ nói mấy câu, cô út đã thấy uất ức rồi, vậy còn Tiểu Lỵ thì sao?" Cô hỏi ngược lại. "Khác chứ! Cô là người lớn, còn con bé là trẻ con, nó biết gì?" Lục Lâm vẫn cứng miệng. Lâm Nam Nam khẽ thở dài: "Trẻ con mấy tuổi đã biết buồn, biết giận rồi. Nó lớn thế kia, đâu phải ngốc, chẳng lẽ không hiểu cô không thích, thậm chí là ghét nó?" Nghe câu cuối cùng, Lục Lâm vô thức nhìn con gái. Cô con gái vốn bướng bỉnh chẳng ai lay chuyển nổi, lúc này mắt hoe đỏ, trông như sắp khóc, ánh mắt đầy ấm ức khiến bà ấy không biết phải làm sao. "Tiểu Lỵ, mẹ... mẹ không phải ghét con, chỉ là..." Đến khi cần giải thích, Lục Lâm mới nhận ra những lời trước đó thật nực cười, nói thế nào cũng vô ích. "Con biết rồi, là do con nghịch ngợm, không ngoan!" Triệu Tiểu Lỵ vô thức chen lời, câu nói càng làm bầu không khí thêm nặng nề. Lục Lâm bị lời con làm cho luống cuống, gật đầu không xong, lắc đầu cũng không được, đứng đó cứng đờ không biết phải làm sao. "Không ai thích bị mắng vô cớ cả. Cô út, Tiểu Lỵ dù là chị gái, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ. Cô không thể cướp đi niềm vui con nít của con bé. Đừng vì con trai còn nhỏ mà chiều chuộng, rồi đổ hết lỗi lên đầu Tiểu Lỵ." Lâm Nam Nam nghiêm túc nói, khiến ai nghe cũng thấy chạnh lòng. Người nhà họ Lục đều nghĩ chắc do Lâm Nam Nam từng bị nhà họ Lâm ức hiếp nên mới đồng cảm, mới bênh vực Tiểu Lỵ như vậy.