Chương 38

Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Hạ Chí Tam Hầu 26-09-2025 23:41:27

"Mẹ, để Lục Chính theo về nữa!" Phan Tiểu Bình đề nghị. Lâm Nam Nam tuy khỏe, nhưng cũng có nhiều bất tiện, trong nhà toàn phụ nữ thì không ổn, có Lục Chính đi theo còn đỡ đần thêm. "Vậy thì cùng về đi!" Vì trước đó nhờ Lâm Nam Nam giúp đỡ, việc ruộng nhà họ làm nhanh hơn những nhà khác, nên giờ nghỉ sớm cũng không ảnh hưởng gì. Bà cụ Lục dứt khoát quyết định. Cả nhà họ Lục vội vã về nhà. Trên đường, có người tò mò hỏi chuyện. Khi biết rõ việc làm mất mặt của nhà họ Lâm, ai nấy đều giận sôi. "Bọn họ thật là hết biết xấu hổ!" "Không chỉ xấu hổ, mà là vô liêm sỉ luôn ấy." Một người thân quen với nhà họ Lục bức xúc nó: "Không nỡ rời Lâm Thanh Thanh thì đẩy Lâm Nam Nam vào chỗ khổ. Giờ thấy Nam Nam sống tốt lại thèm thuồng, đúng là tính toán trên cả mặt người ta luôn rồi." "Ghen ăn tức ở là bình thường thôi, nhà họ Lục hôm qua được nhiều đồ tốt lắm. Tôi còn nghe Tiểu Phượng đùa rằng Nam Nam chưa từng ăn sườn, trưa nay sẽ hầm cho cô ấy ăn. Có lẽ nhà họ Lâm nghe thấy, nên mới xông vào cướp!" "Quá đáng thật!" Mọi người càng nói càng giận. Ai rơi vào hoàn cảnh ấy cũng không thể bình tĩnh nổi. Nhưng lúc này người nhà họ Lục chẳng còn tâm trí quan tâm lời ra tiếng vào, tất cả đều lo cho Lục Phương. Về đến nhà, đã nghe thấy Lục Phương đang an ủi Lục Hành. Rõ ràng, anh đã nghe thấy động tĩnh, biết bố bị thương nên vô cùng lo lắng. "Chỉ bị trẹo chân thôi, không sao đâu. Chút nữa để chú ba đưa bố đi nắn lại là được." Lục Phương nói. "Chỉ bị trẹo thôi á? Trẹo thì không đau chắc?" Trương Tiểu Phượng tức giận, không muốn mọi chuyện dừng ở đó. Dù sao danh dự nhà họ Lục cũng phải tự giành lại. Người nhà họ Lâm dám đến tận cửa gây sự, cô nhất định phải bắt họ trả giá. Lục Phương đau đến mức mặt trắng bệch, chỉ là đang cố trấn an con trai. Thấy người nhà về đến nơi, ông lắc đầu ra hiệu đừng nói nhiều, tránh để con trai thêm lo. Vì nghĩ cho con trai lớn, Trương Tiểu Phượng đành nhịn, nhưng không có nghĩa cô sẽ bỏ qua cho nhà họ Lâm. "Nam Nam, con qua nói với A Hành một tiếng đi. Bảo bố không sao, nắn gân lại nghỉ ngơi vài hôm là khỏe." Bà nhỏ giọng dặn dò Lâm Nam Nam. Lâm Nam Nam không trả lời, chỉ cúi đầu áy náy: "Mẹ, để A Uyển đi. Con khỏe, con ở lại phụ giúp!" Lâm Dương ban đầu định làm cô bị thương, kết quả lại khiến cha chồng gặp nạn, khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy, hận không thể người bị thương là mình. Tâm tư của Lâm Nam Nam hiện rõ cả trên gương mặt, Trương Tiểu Phượng nhìn thấu liền an ủi: "Chuyện này không liên quan đến con. Dù nhà họ Lâm là nhà mẹ đẻ, thì cũng không ai xông vào nhà người khác vừa cướp vừa quậy." "Đúng đó Nam Nam, con đi ở bên cạnh A Hành đi, đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này để chúng ta lo." Bà cụ Lục cũng lên tiếng. Lâm Nam Nam biết rõ mình không cãi lại được hai người kia, đành phải gật đầu đồng ý. Vừa bước vào nhà, cô liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lục Hành. Cô trầm giọng hỏi: "Em có thể đánh Lâm Dương không?" Lục Hành không đoán được sức lực của vợ mình lớn tới mức nào, chỉ uyển chuyển đáp: "Đánh cũng chẳng có tác dụng gì. Cùng lắm là đau vài ngày, sau này gặp lại chắc nó vẫn dám làm tiếp. Không bằng đến nhà họ Lâm đòi tiền thuốc men." Đôi mắt Lâm Nam Nam sáng rực lên, đồng tình nói: "Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ? Người nhà họ Lâm coi trọng tiền nhất, không thì hồi đó đã chẳng tiếc nuối chuyện từ hôn." Nhà họ Lục vẫn còn một khoản tiền trong tay nhà họ Lâm, cô phải tìm cơ hội đòi lại hết. Đã mất tiền thì ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cho nhà họ Lâm được hời. Thấy cô không còn ý định làm lớn chuyện, Lục Hành thở phào nhẹ nhõm, cưng chiều nói: "Vậy thì đòi một cú thật mạnh, để sau này thấy chúng ta còn phải né đường." Nhà họ Lâm đúng là quá đáng. Khi trước không chịu từ hôn, còn dám lừa cưới. Giờ lại còn đến gây rối, không cho họ chút bài học thì sau này còn lắm chuyện hơn. Lục Hành cố ý khích lệ, muốn nhà họ Lâm e dè họ một chút.