"Chẳng lẽ thành thông gia rồi lại thành kẻ thù? Dù sao Nam Nam cũng gả từ nhà tôi sang nhà Lục Hành, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật chứ!" Bà cụ Lâm thấy con trai không chống đỡ nổi liền chen vào, đứng ở thế cao đạo lý lên tiếng.
"Không phải các người tạo ra thù oán này à?" Trương Tiểu Phượng chẳng sợ, gào lên: "Cô dâu là các người tráo, chúng tôi không đồng ý mà còn tưởng chúng tôi dễ bị bắt nạt à?"
"Đúng đó! Hồi đó không biết Nam Nam giỏi giang ra sao, ai cũng tưởng Lâm Thanh Thanh tốt hơn, nên mới định gả cô ta. Nhà họ Lâm biết rõ vẫn đẩy Nam Nam sang nhà họ Lục, có phải là có âm mưu gì không? Giờ còn nói chuyện thông gia, không thấy nực cười sao?" Có người không khách khí vạch trần suy nghĩ của bà cụ Lâm, chẳng nể nang gì vì bà cụ già cả.
"Chẳng qua là thấy nhà họ Lục không khó sống như tưởng tượng, nên mới đỏ mắt mà đòi nhận lại thông gia, mong kiếm chác chút lợi chứ gì!"
"Cái tính toán đó, hiện rõ trên mặt, còn tưởng người khác không nhìn ra!"
Mọi người thi nhau mắng mỏ, dẫm nát mặt mũi nhà họ Lâm. Cả nhà tức đến nắm chặt tay, Lâm Thanh Thanh còn uất ức đến mức suýt khóc.
Những lời này ảnh hưởng lớn đến hôn sự của cô ta, không khéo sau này cưới còn không bằng Lâm Nam Nam.
Trương Tiểu Phượng thấy dân làng phần lớn đều hiểu chuyện thì càng có khí thế, tiếp tục ép Lâm Đông Lai: "Nếu ông không giải quyết, tôi sẽ nhờ trưởng thôn lên thị trấn mời người xuống giải quyết!"
Ý tứ quá rõ ràng, ai cũng hiểu.
Lâm Đông Lai nghĩ tới kết cục của Hàn Lợi, trong lòng run rẩy: "Có chút chuyện nhỏ xíu mà làm đến mức đó sao?"
Trương Tiểu Phượng nghĩ đến hành động của Lâm Nam Nam, trong khoảnh khắc linh quang lóe lên liền buột miệng thốt ra. Thấy Lâm Đông Lai có vẻ dè dặt, bà không ngần ngại mà nói thẳng: "Cái gì mà chỉ là chuyện nhỏ, chẳng phải vì người bị bắt nạt không phải ông, người bị thương cũng không phải ông, đau đớn chẳng rơi vào ông, đúng không?"
"Chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối không bỏ qua được. Cho dù ông đánh chết Lâm Dương, thì bồi thường vẫn phải bồi thường, thiếu một đồng cũng không được!"
Có thể vì thái độ quá kiên quyết của Trương Tiểu Phượng, cũng có thể là kết cục thảm hại của vợ chồng Hàn Lợi khiến Lâm Đông Lai khiếp sợ, cuối cùng người nhà họ Lâm đành phải cúi đầu nhận thua, tay trắng còn bị lỗ nặng.
Họ không muốn cúi đầu cũng không được, đặc biệt là chuyện họ ngược đãi Lâm Nam Nam, cả làng đều biết. Ngay cả khi lôi Lâm Nam Nam ra làm bình phong cũng vô dụng. Cuối cùng, bao gồm cả viện phí, họ phải bồi thường cho Trương Tiểu Phượng hai mươi đồng, mới tiễn được bà rời đi.
Không những không được lợi gì, còn bị người ta mắng chửi tận cửa, lại mất toi hai mươi đồng, Lâm Đông Lai tức đến nỗi tóm lấy Lâm Dương đánh cho một trận nên thân, khiến Lâm Dương gào khóc thảm thiết.
Lâm Thanh Thanh, người đã xúi Lâm Dương đi cướp thịt, giờ ngậm miệng không dám hé răng, không dám chen lời khuyên lấy nửa câu.
Những người còn lại trong nhà họ Lâm thì tức đến mức muốn nổ tung. Bình thường họ ăn thịt còn phải tính toán từng chút, nên mới dòm ngó đồ ngon nhà họ Lục. Ai ngờ, chưa được miếng thịt nào đã mất trắng hai mươi đồng, số tiền đó mà mua thịt thì mỗi người còn được ăn no một bữa. Bởi vậy, ai nấy đều đâm ra ghét Lâm Dương, chỉ hận không thể tự tay đánh thêm một trận nữa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dương, người vốn được cưng chiều bị đánh thê thảm như vậy, khóc đến sưng cả mắt, thế mà chẳng ai trong nhà mủi lòng, thật sự là vô cùng thảm hại... ...
Trương Tiểu Phượng nhận được hai mươi đồng, xả được một cơn giận, trong lòng khoan khoái vô cùng. Gặp ai cũng lôi chuyện ra kể, phơi bày triệt để thói thô bạo của nhà họ Lâm, khiến danh tiếng của họ trong thôn hoàn toàn sụp đổ.
Về sau, Lâm Thanh Thanh, người luôn mơ lấy chồng giàu mới nhận ra, người cô ta không muốn gả là Lục Hành lại chính là lựa chọn tốt nhất đời cô ta.