Âm mưu của nhà họ Lâm lộ rõ trên mặt, Lâm Nam Nam sao có thể nuốt trôi. Cô nghiêm mặt từ chối thẳng thừng. Nhưng cô lại đánh giá thấp sự trơ tráo của nhà họ Lâm, đặc biệt là Lâm Thanh Thanh, hoàn toàn phớt lờ cuộc tranh cãi, còn xúi Lâm Dương đi cướp thịt.
Trong mắt Lâm Dương, dù Lâm Nam Nam có hung dữ, cũng không bằng bà nội lợi hại. Thế nên cậu ta lao tới định cướp thịt, nhưng bị Lâm Nam Nam ngăn lại.
"Nam Nam, A Dương còn là trẻ con, sao con lại tranh ăn với trẻ con được chứ?" Bà cụ Lâm vờ đau lòng, trách móc. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng Lâm Nam Nam mới là kẻ đang giành giật đồ đạc của nhà họ Lâm.
Lâm Nam Nam chẳng buồn để ý đến bà ta, giận dữ quát: "Lâm Dương, nếu cậu còn dám động tay động chân, đừng trách tôi không khách sáo!"
"Tôi muốn thịt! Thịt đó là của tôi, của nhà tôi, tất cả là của nhà tôi!" Lâm Dương vừa la hét vừa níu lấy Lâm Nam Nam không chịu buông. Lâm Nam Nam tức giận định đưa tay túm lấy Lâm Dương thì bị Lâm Thanh Thanh luôn theo dõi từ nãy lao lên cản lại.
"Nam Nam, dù sao Dương Dương cũng là em trai con, sao con có thể nhẫn tâm như vậy, ra tay với nó?"
Lâm Nam Nam mất cảnh giác, bị Lâm Thanh Thanh túm lấy. Mà Lâm Dương, thấy không ai cản mình, ôm hận Lâm Nam Nam nhỏ mọn, liền muốn dạy cô một bài học. Cậu ta lập tức lao tới, định đẩy ngã Lâm Nam Nam. Đúng lúc ấy, Lâm Nam Nam đang giằng co với Lâm Thanh Thanh nên lùi lại gần Lục Phương, khiến Lâm Dương không kịp thắng lại, đẩy trúng Lục Phương đang đứng không phòng bị...
"Ai da!" Lục Phương kêu lên một tiếng, ngã lăn ra đất. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", ông đau đến mức rít lên một hơi, khiến không khí đông cứng lại.
Mọi người nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, đều bị cảnh tượng này dọa sững, không ai dám mở miệng.
"Không phải cháu! Không phải cháu! Cháu định đẩy Lâm Nam Nam cơ mà! Là chú ấy tự đứng ra chắn!" Lâm Dương hoảng loạn hét lên rồi... bỏ chạy.
Đúng vậy, cậu ta không cầu cứu ai, chỉ biết cắm đầu tháo thân.
"Bố, bố bị thương ở đâu rồi?" Lâm Nam Nam hốt hoảng chạy đến hỏi.
Còn người nhà họ Lâm liếc nhau một cái rồi lặng lẽ quay đầu bỏ đi...
Lâm Nam Nam thấy hết nhưng cũng không giữ họ lại. Dù gì trốn được lúc này cũng không trốn được cả đời, sớm muộn cô cũng bắt họ phải trả giá.
"Bố bị trẹo chân rồi!" Lục Phương cố gắng ngồi dậy, nhưng mấy lần đều thất bại.
Lâm Nam Nam không dám tùy tiện động vào, vội kéo ghế đến, dùng sức dìu ông ngồi lên, nghiến răng nói: "Bố, con đi gọi mẹ về. Bố ngồi yên, đừng cử động!"
"Đi đi!" Biết mình giờ chẳng giúp được gì, Lục Phương gật đầu ngay.
Lâm Nam Nam không ngoái đầu lại, lao thẳng ra ngoài. Trong lòng cô nghẹn một hơi, chỉ muốn treo hết nhà họ Lâm lên mà đánh cho một trận... Bọn người đó thật sự quá đáng!
Không chỉ cướp đồ mà còn gây thương tích, rồi chẳng ai đứng ra nhận trách nhiệm, tất cả đều chạy sạch. Đúng là không thể chấp nhận nổi.
Nhà họ Lâm và nhà họ Lục nằm ở hai hướng khác nhau ngoài đồng. Lâm Nam Nam ra khỏi nhà không gặp ai bên họ Lâm, chỉ biết cắm đầu chạy về phía ruộng.
Cô chạy rất nhanh, chưa đến bao lâu đã đến nơi. Lúc này, người trong đồng rất đông, ai nấy vừa làm việc vừa trò chuyện rôm rả, có chuyện vui thì cười ầm cả lên, chẳng ai tỏ ra u sầu vì cuộc sống vất vả.
Vừa thấy Lâm Nam Nam xuất hiện, người nhà họ Lục đã chú ý. Họ cứ tưởng cô đến hối bà cụ Lục về nấu sườn hầm, ai cũng nở nụ cười, chuẩn bị trêu cô một phen.
"Mẹ ơi, nhà họ Lâm đến cướp thịt. Lâm Dương đẩy bố con ngã, bị trẹo chân, giờ không đi nổi." Nam Nam chẳng hề có ý giấu giếm, thẳng thừng vạch trần cái thói đê tiện của nhà họ Lâm.
Nghe đến Lục Phương bị thương, Trương Tiểu Phượng tái mặt, lo lắng hỏi:
"Bố con giờ đâu rồi?"
"Ở nhà. Con không biết nên đưa đi đâu khám, nên chạy ra đây tìm mẹ."
Bà cụ Lục nghe xong lập tức hét toáng lên: "Lục Minh, mau đi gọi bác sĩ Ngụy! Tiểu Bình, chỗ này giao cho con. Mẹ với Tiểu Phượng về trước!"