Nhà họ Lục bảo vệ người nhà, tuy Lục Hành sức khỏe yếu, nhưng chính vì vậy mà càng được yêu thương, chiều chuộng. Không có ai chu đáo được như họ.
Đừng nói đến chuyện làm khó, họ còn sợ con dâu chạy mất, chắc chắn sẽ vắt óc tìm cách đối xử tốt, không dám để người ta rời đi. Đến khi Lâm Thanh Thanh thấy người mình lấy vừa nghèo, vừa xấu, lại vô dụng, thậm chí còn có máu vũ phu, so với Lục Hành khác biệt một trời một vực, lúc ấy cô ta có hối cũng đã muộn.
Biết mẹ chồng thắng trận vẻ vang, cho nhà họ Lâm một bài học nhớ đời, Lâm Nam Nam liền về nhà trước.
Cô chẳng muốn dây dưa gì với người nhà họ Lâm nữa. Cái gọi là ân dưỡng dục này nọ, với cô chỉ là phí lời.
Về đến nhà, mọi người kể chuyện nhà họ Lâm bị dằn mặt cho những người ở nhà nghe, ai cũng vui ra mặt. Ngay cả Lục Hành trong phòng cũng bị chọc cười.
Nếu là trước đây khi chưa bị thương, Lục Hành có lẽ sẽ không đồng tình với cách làm này, dù sao anh cũng có thể tự mình trấn giữ, không để nhà họ Lâm giở trò. Nhưng bây giờ, nghĩ đến việc họ chèn ép Lâm Nam Nam suốt hơn chục năm, đến khi cô gả đi rồi vẫn còn muốn thao túng, anh liền muốn cho họ một bài học. Phải khiến họ chảy máu, mới biết sợ mà thu lại sự kiêu căng.
"Mẹ giỏi thật đó." Lâm Nam Nam tán thưởng: "Lâm Đông Lai bị mẹ ép nói không nên lời, đàn ông mà cứ nhát như thế, nhìn phát chán!"
"Vui không?" Lục Hành thấy cô cười tươi như hoa, không nhịn được hỏi.
"Dĩ nhiên là vui rồi. Em không muốn nhìn thấy người nhà họ Lâm sống sung sướng." Cô dứt khoát đáp, giọng điệu rõ ràng, ân oán phân minh.
Người tiền nhiệm của cô có thể sống sót, thật ra không phải vì nhà họ Lâm tốt bụng gì, mà là nhờ bản thân mạnh mẽ trưởng thành giữa những con người còn chút thiện lương trong ngôi làng này. Chỉ tiếc là, cuối cùng lại chết vì sốt cao.
Nếu khi trước không cố kỵ Lâm Thanh Thanh mà chịu gả cho Lục Hành, có lẽ vận mệnh đã đổi khác, được nhà họ Lục bảo vệ, sống an ổn cả đời.
Cô biết người tiền nhiệm không ưa nhà họ Lâm, nên mới không muốn bị họ ức hiếp. Nếu nhà họ Lục đối xử tốt với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ nghe lời, giúp đỡ công việc trong nhà, cuộc sống ít nhiều cũng ổn định hơn.
Tiếc là tất cả đã chấm dứt bởi sự vô trách nhiệm của nhà họ Lâm. Cô không thể báo thù thay, nhưng có thể khiến họ phải đau đớn.
"Mẹ anh lợi hại lắm, không thích thì đừng chịu đựng, có gì thì cứ nói thẳng với bố mẹ, nhớ chưa?" Lục Hành biết cô rất khỏe, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn muốn bảo vệ cô, không để ai bắt nạt.
"Vâng!" Cô gật đầu mạnh mẽ.
Tối hôm đó, Lâm Nam Nam cuối cùng cũng được ăn món sườn hầm mà cô hằng mong.
Không biết có phải vì vừa lừa được một khoản của nhà họ Lâm hay không, mà bà cụ Lục hầm sườn béo ngậy, thơm nức, cả nhà ai cũng tấm tắc khen.
Lâm Nam Nam lần đầu nếm món này, lập tức bị chinh phục, cắm đầu ăn không ngừng nghỉ như một "chiến sĩ ăn cơm" chân chính.
Thực ra không chỉ có cô, cả Lục Uyển cũng chẳng kém, khiến người lớn trong nhà nhìn mà không nhịn được bật cười.
"Ăn từ từ thôi, nghẹn thì uống chút canh!" Bà cụ Lục nghĩ đến chuyện nhà họ Lâm mà xót xa cho Lâm Nam Nam, liền múc một bát canh đưa tận tay cô.
"Cảm ơn bà!" Lâm Nam Nam nhận lấy rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Bà cụ Lục không kiềm được cũng cười theo, khiến Lục Uyển ngồi bên cạnh thoáng chạnh lòng.
"Bà chẳng thương cháu nữa rồi!"
"Lớn đầu rồi còn ganh với chị dâu, con không thấy cái mặt nhà họ Lâm thế nào à?" Trương Tiểu Phượng búng trán con gái một cái, lườm cô ấy một cái rõ dài.
Lâm Nam Nam nghiêng đầu liếc nhìn Lục Uyển, rồi gắp miếng sườn trong bát mình sang bát cô ấy, cười tươi: "Vì chị thương em mà!"
Thôi xong, ban đầu chỉ là trêu đùa, giờ bị chị dâu dỗ ngọt, Lục Uyển mặt đỏ bừng, nhất thời chẳng biết làm gì.
"Chị dâu, em chỉ đùa thôi mà!" Nhìn miếng sườn trong bát, gắp cũng dở, không gắp cũng dở, cô nhóc có chút muốn khóc.