Livestream Dựa Vào Phúc Khí Của Chị Gái Các Đại Lão Đều Muốn Chống Lưng Cho Tôi
Điềm Hải Diêm12-07-2025 09:41:25
Vẫn là cụ bà Tôn kéo anh về thực tại bằng một cái nhéo, rồi bưng trà đặt trước mặt Lục Vân Hi và Tạ Vũ: "Thằng nhóc này bị kích động gì vậy? Sao trông cứ như bị ma ám thế?"
Cơn đau giúp Tôn Húc tỉnh táo lại, anh cười ngượng ngùng: "Mẹ, con chỉ cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu."
Anh quay sang Lục Vân Hi, trịnh trọng nói: "Cô Lục, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô."
Cho đến khi rời khỏi nhà ông Tôn, Tạ Vũ vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.
"Anh ta cảm ơn cô vì chuyện gì vậy?" Cậu cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
Chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, sao Tôn Húc lại có vẻ như được Lục Vân Hi cứu mạng thế?
"Không có gì đâu, chắc là cảm ơn vì tôi giúp nhà anh ấy thu dọn dưa hấu thôi." Lục Vân Hi đáp qua loa.
"?" Tạ Vũ nghẹn lời.
Cậu tuy không hiểu chuyện, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.
Bệnh viện Nhân Dân, khoa thiết bị y tế, viện sĩ...
Cậu đều nghe thấy hết rồi.
Viện sĩ Từ? Đây là danh hiệu đặc biệt gì trong giới y khoa sao? Tiếc là điện thoại đã bị thu mất, nếu không cậu đã có thể tra Google rồi.
Tạ Vũ cảm thấy hơi tiếc nuối.
"Cô thật sự là bác sĩ à?" Một lát sau, cậu lại hỏi,"Giờ vẫn còn phẫu thuật cho bệnh nhân không?"
"Ừ." Đáy mắt Lục Vân Hi thoáng hiện lên một tia đau đớn, nhưng ngay sau đó lại trở về bình thản."Tôi sẽ không bao giờ lên bàn phẫu thuật nữa."
Tạ Vũ sững sờ, biết mình không nên hỏi tiếp. Mà Lục Vân Hi cũng không có ý định nói thêm.
Cậu đoán rằng có lẽ cô đã từng gặp phải sự cố y khoa nào đó, vì vậy mới bị người ta đâm trong giấc mơ của cậu.
Không thể tiếp tục làm trong bệnh viện, nên mới vào giới giải trí.
Nếu dựa theo những gì cậu biết hiện tại, thì có vẻ đúng là như vậy.
Nghĩ đến cô tiểu thư phiền phức kia, Tạ Vũ im lặng không nói gì.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, chậm rãi bước đi trong màn đêm.
Tuy không thể nhìn rõ biểu cảm của nhau, nhưng bước chân lại nhịp nhàng một cách kỳ lạ.
"Sao giờ mới về? Ăn tối chưa?" Hạ Tuyết Vi đang giặt quần áo trong sân, thấy hai người họ, liền ngẩng đầu hỏi."Tổ chương trình đã phát nguyên liệu nấu ăn, để ở trước cửa phòng hai người đó."
"Ăn rồi." Lục Vân Hi gật đầu."Được."
Tạ Vũ trực tiếp lướt qua cô ta, xách túi nguyên liệu trên bậc thềm vào trong nhà.
Hạ Tuyết Vi rửa sạch bọt xà phòng trên tay, bước đến trước mặt Lục Vân Hi, hạ giọng nói: "Xin lỗi nhé, chiều nay bọn tôi có chút việc nên không đến giúp hai người. Ông bà Tôn ổn cả chứ?"
Chiều nay cô vốn định đến đó, nhưng lại bị Tử Xuyên kéo đi, nói rằng nhân lúc không có máy quay, đi khảo sát thử xem trong làng có loại cây trồng nào có tiềm năng phát triển kinh tế không.
Hạ Tuyết Vi nghĩ nhà ông Tôn chắc cũng không có nhiều việc, mà tổ chương trình lại đang tạm dừng ghi hình, đây là cơ hội tốt, nên cô đã đi theo.
Nghe vậy, ánh mắt lạnh nhạt của Lục Vân Hi không hề dao động, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
"Đã bình tĩnh lại rồi."
"Ồ, vậy thì tốt." Hạ Tuyết Vi trong lòng có chút chột dạ, vô thức biện hộ cho mình: "Chiều nay tôi không cố ý không đến đâu, ba tôi đã đồng ý sẽ điều tra lại chuyện này..."
Sau khi trở về và nhìn thấy thái độ của em trai, cô đã hiểu ra rằng Hạ Tử Xuyên cố ý lừa mình đi để không cho cô nhúng tay vào chuyện này.
Thế nhưng, khi đối diện với Lục Vân Hi, không hiểu sao cô lại không thể nói thật, chỉ có thể giữ thể diện mà gắng gượng.
"Ừm," Lục Vân Hi gật đầu."không cần giải thích với tôi."
Thấy cô vào nhà, Hạ Tuyết Vi đứng yên tại chỗ, vô thức cắn môi.