Livestream Dựa Vào Phúc Khí Của Chị Gái Các Đại Lão Đều Muốn Chống Lưng Cho Tôi
Điềm Hải Diêm12-07-2025 09:41:26
Nhân viên tươi cười khen ngợi: "Tôi biết mọi người đều là người tốt bụng. Nào, hãy hành động ngay thôi! Làm việc sẽ có phần thưởng đấy, những hộ dân được giúp đỡ sẽ nấu cơm trưa cho mọi người."
"Chúng tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống thôn quê hay để làm công đây?" Giang Quý Thanh không nhịn được thắc mắc, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng của nhân viên.
Tạ Vũ xách một xô đầy dụng cụ, Lục Vân Hi đi phía sau với dáng vẻ ung dung.
Hạ Tuyết Vi đi bên cạnh cô, cảm thấy không nói gì thì bầu không khí càng thêm gượng gạo.
Cô chủ động lên tiếng, phá tan sự im lặng:
"Chuyện tối qua là lỗi của Điềm Điềm..."
"Cô muốn thay cô ấy xin lỗi?" Lục Vân Hi nhìn cô với vẻ khó hiểu."Cô không phải chị của Hạ Tử Xuyên sao?"
"À... phải." Hạ Tuyết Vi sững lại, rồi cười gật đầu."Lẽ ra nên để Điềm Điềm tự mình xin lỗi hai người mới đúng."
Lục Vân Hi không nói gì, chỉ cười nhẹ.
Hạ Tuyết Vi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bắt đầu quan sát địa hình nơi này.
Đất ở đây khá tốt, là loại đất vàng, dù trồng củ cải hay dưa hấu thì đều có thể cho quả to và ngọt.
Môi trường tự nhiên của thôn Tây Pha rất lý tưởng. Nếu biến nơi này thành khu trồng rau củ quả cung cấp cho các siêu thị lớn, kết hợp với mã truy xuất nguồn gốc của công ty mình để đảm bảo thực phẩm an toàn, chắc chắn sẽ bán rất chạy.
Cô dần phác thảo kế hoạch trong đầu, lúc nhận ra thì đã đến nhà cụ Tôn.
Trước đây, cụ Tôn vẫn luôn ở nhà một mình. Nhưng hôm nay thì khác, bên ngoài đỗ một chiếc xe biển số ngoại tỉnh, có người đang giằng co cãi vã.
"Nếu các người muốn lấy gì thì cứ lấy đi, trong nhà chỉ còn bấy nhiêu thôi." Cụ Tôn đứng sang một bên, vẻ mặt tiều tụy.
"Hừ, lão già! Con trai ông gây họa ở bệnh viện rồi bỏ trốn, đừng có mà giả vờ đáng thương với tôi! Nói, Tôn Húc đang ở đâu?" Gã đàn ông cầm đầu túm lấy cổ áo ông, gằn giọng dữ tợn.
Hàng xóm xung quanh thấy mấy thanh niên quay show truyền hình đến liền vội kéo họ lại.
"Đừng qua đó, nhà lão Tôn dính chuyện rồi, phiền phức lắm."
Lục Vân Hi và Tạ Vũ đồng thời dừng bước, không có ý định xen vào.
Nghe đến mấy chữ "gây họa ở bệnh viện", Tạ Vũ nhớ lại giấc mơ đêm qua. Trong vô thức, cậu liếc sang Lục Vân Hi.
Sắc mặt cô ấy vẫn y như trong mơ, lạnh nhạt và điềm tĩnh.
Thấy bọn họ nhục mạ cụ Tôn, Hạ Tuyết Vi không đành lòng: "Chẳng lẽ cứ để họ ức hiếp một ông lão thế này sao? Không được, Tử Xuyên, chúng ta qua xem chuyện gì xảy ra."
"Ơ này, cháu gái!" Bà Vương muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai anh em họ bước tới.
【Vẫn là Tuyết Vi và Hạ Tử Xuyên tốt bụng, còn Tạ Vũ và chị hắn đúng là chẳng có chút đồng cảm nào! Nhân phẩm bộc lộ rõ mồn một. 】
"Làm ơn kiềm chế cảm xúc của các anh được không?" Hạ Tuyết Vi bước lên, chắn trước mặt ông Tôn, ngăn cách hai bên."Đừng động tay động chân! Lấy đông hiếp yếu là hành động đáng xấu hổ đấy!"
Hạ Tử Xuyên gỡ từng ngón tay gầy guộc nhưng rắn rỏi của người đàn ông trung niên đang túm lấy áo cụ Tôn, giọng điềm đạm: "Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao? Một nhóm thanh niên bắt nạt một ông lão, nói ra cũng không hay đâu."
"Nhóc con, đừng xía vào chuyện người khác..." Người đàn ông hất tay anh ra, định phát tác nhưng vừa thấy mấy người quay phim phía sau, sắc mặt hắn liền thay đổi.
"Các cậu là phóng viên truyền hình đến phỏng vấn à? Vậy thì tốt quá, giúp tôi đưa chuyện này ra ánh sáng đi!"
"Ông ta có thằng con trai làm phó trưởng khoa ngoại tổng quát ở bệnh viện nhân dân số một Lạn Thành! Bố tôi vốn có thể điều trị bảo tồn, vậy mà con ông ta cứ khăng khăng bảo phải phẫu thuật ngay, còn dọa cả nhà tôi rằng nếu không mổ thì tình trạng sẽ nguy kịch."