Chương 41

Livestream Dựa Vào Phúc Khí Của Chị Gái Các Đại Lão Đều Muốn Chống Lưng Cho Tôi

Điềm Hải Diêm 12-07-2025 09:41:26

Giang Miên sững sờ. Tạ Vũ rốt cuộc đã đắc tội với ai? Nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng gật đầu, không hỏi nữa. Bên này, Hạ Tuyết Vi cũng rất bất lực. Cô không ngờ vừa nằm xuống ngủ, mái nhà lại bị dột. "Chị, ngủ giường em đi." Hạ Tử Xuyên giúp cô thu dọn chăn gối."Em ra phòng khách ngủ cũng được." "Đành vậy thôi." Hạ Tuyết Vi thở dài, tìm thuốc xịt chống muỗi rồi xịt khắp người em trai. "Triệu Điềm Điềm hôm nay có gì đó lạ lắm." Cô nói."Không giống lần đầu gặp chút nào." Hạ Tử Xuyên cúi xuống trải chăn, ghế dài cứng quá, không trải thêm lớp đệm thì ngủ không nổi. Trời nóng thế này, khỏi cần đắp chăn. "Bình thường thôi, vì cô ta biết chị không phải người đơn giản." Không có máy quay, Hạ Tử Xuyên cũng không cần kiêng dè lời nói, cười bảo: "Loại người này chính là bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Dù che giấu giỏi đến đâu, cũng sẽ có lúc lộ sơ hở." "Nếu bọn mình là người đề nghị thả cừu lên núi sau, chắc chắn cô ta sẽ không lắm điều thế này." Hạ Tuyết Vi gật đầu, không tiếp tục chủ đề nữa. "Ngủ sớm đi, ngủ ngon, Tử Xuyên." "Ngủ ngon, chị." Chỉ cách một bức tường, Lục Vân Hi đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Lại là giấc mơ về Tạ Vũ. Cậu bị ép uống rượu đến mức thần trí mơ hồ, tấm lưng vốn thẳng tắp co quắp như một con cá chết, hoàn toàn bất động. Có người cười nhạo cậu quá sức mình, muốn dùng sóng nhỏ lay động cây đại thụ, tưởng rằng vạch trần sự thật về giới giải trí trên phát sóng trực tiếp tại lễ trao giải thì có thể kéo tất cả xuống nước. Những lời chửi bới nhục mạ cùng những câu nguyền rủa ác độc vang lên không ngớt, trái tim Lục Vân Hi cũng nhói đau theo. Cô hít sâu, điều hòa nhịp tim, vừa nghiêng đầu thì bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Vũ. Đèn vẫn bật, giữa hai người cách nhau nửa mét, không ai mở lời trước. Tạ Vũ bình tĩnh nhìn cô, vài giây sau mới chậm rãi dời mắt. Cậu cũng vừa mơ một giấc mộng kỳ lạ. Trong mơ, Lục Vân Hi khoác áo blouse trắng, bị một đám đông vây quanh. Tất cả đều đang chỉ trích, nói cô là một kẻ máu lạnh vô cảm, là kẻ giết người. Trên mặt cô vẫn là vẻ thờ ơ quen thuộc, như thể mọi chuyện xung quanh chẳng liên quan gì đến mình. Bỗng có người thừa lúc không ai chú ý, rút dao nhọn đâm vào bàn tay cô. Tạ Vũ lao tới theo bản năng, nhưng bị người khác cản lại. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay phải của Lục Vân Hi bị hủy hoại, máu đỏ loang lổ trên mặt đất. Cô không thể nào lên bàn mổ được nữa. Tạ Vũ trợn mắt đỏ hoe. Giữa đám đông, một gương mặt quen thuộc nở nụ cười đắc ý, ánh mắt cuồng loạn và cố chấp. Người đó mấp máy môi: Tạ Vũ, chấp nhận đi. Bên cạnh cậu chỉ có thể là tôi. Tạ Vũ hoàn hồn, đưa tay lên che lồng ngực đang đập dữ dội. Tại sao? Cậu không hiểu. Tại sao lại mơ thấy Lục Vân Hi? Tại sao trong mơ, cậu lại không chút do dự mà lao đến cứu cô? Như thể lưỡi dao xuyên qua lòng bàn tay cô cũng đồng thời đâm thẳng vào tim cậu vậy. Cơn đau sâu sắc đến mức có thể cảm nhận rõ ràng. Sau khi tỉnh mộng, ngoài cảm giác tim đập dồn dập, cậu chỉ thấy may mắn vì đó là giấc mơ. Phần còn lại là nỗi hoang mang tột độ. Cậu với Lục Vân Hi có thân thiết gì đâu, sao lại mơ một giấc mơ kỳ quái thế này? Chẳng lẽ... trong mơ cậu thích Lục Vân Hi? Nên người đàn bà điên kia mới phát cuồng? Không thể nào. Làm sao cậu có thể thích Lục Vân Hi được? Chỉ cần nghe thấy tên cô là lập tức nhớ đến cách cô lạnh lùng "xử lí" con chó mà không hề chớp mắt. Đối với kiểu người tàn nhẫn như cô, cậu chỉ có thể tránh xa.