Chương 45

Livestream Dựa Vào Phúc Khí Của Chị Gái Các Đại Lão Đều Muốn Chống Lưng Cho Tôi

Điềm Hải Diêm 12-07-2025 09:41:26

Nhà cô làm trong ngành y, có công ty dược và bệnh viện tư nhân, nên cô cũng hiểu biết về mấy chuyện này. "Đám bệnh viện đó cùng một giuộc cả!" Người đàn ông trung niên đỏ mắt, căm phẫn nói."Sợ vạch trần ra lại liên lụy tới nhiều thứ khác nên tất cả đều bảo không có vấn đề gì! Chẳng qua sợ bệnh nhân cũ lại kéo đến quậy thôi!" Sau khi bệnh viện nhân dân số một phủ nhận sự cố y khoa, người đàn ông này lập tức báo cảnh sát để trích xuất video phẫu thuật. Cảnh sát sau đó phối hợp với các bệnh viện lớn tổ chức hội nghị, kết luận rằng chẩn đoán của Tôn Húc không có vấn đề, quy trình phẫu thuật tuân thủ đúng tiêu chuẩn, hậu phẫu cũng hoàn toàn làm theo chỉ định. Vậy vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ cha anh ta đáng lẽ phải chết sao? "Dù thế nào thì gây rối cũng không giải quyết được vấn đề." Hạ Tử Xuyên nói."Nếu anh đồng ý, có thể để lại thông tin liên lạc, gửi tôi một bản hồ sơ bệnh án, tôi sẽ nhờ các bác sĩ giỏi ở những bệnh viện hàng đầu trong nước giám định xem có phải sự cố y khoa không." "Anh thấy sao?" "Không được! Ai biết các người có âm mưu gì, có khi đã thông đồng với nhau rồi! Các người chính là đồng bọn của nhà họ Tôn!" Người đàn ông trung niên không thèm suy nghĩ đã từ chối ngay: "Bố tôi đã mất rồi, giờ điều chúng tôi cần là tiền bồi thường! Mấy năm nay vì chữa bệnh cho ông mà anh em chúng tôi lần lượt phải bỏ việc chăm sóc, bây giờ người đã mất, không bồi thường đồng nào thì chuyện này không thể cứ thế mà xong được!" "Rõ ràng là muốn kiếm tiền thôi, nói nghe hay ho, cứ như một đứa con hiếu thảo lắm ấy." Có người trong đám đông thì thầm. Cuối cùng, trưởng làng đến khuyên nhủ, nửa đẩy nửa kéo mới đưa được người đàn ông kia đi. Ông xua tay nói: "Đừng nhìn nữa bà con, ruộng nương còn phải làm, giải tán đi nào." Nhìn cụ Tôn tóc bạc phơ, lưng còng, Hạ Tuyết Vi không khỏi chua xót, cô an ủi mấy câu rồi hỏi anh quay phim: "Anh cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc được không?" Cô cảm thấy chuyện này chỉ là gia đình bệnh nhân muốn tiền bồi thường, bệnh viện thì khẳng định phẫu thuật không có vấn đề nên không đồng ý, thành ra tranh chấp. Mà Tôn Húc hoàn toàn bị đem ra làm bia đỡ đạn. Vừa rồi cô cũng nghe thấy lời bà Vương, một bác sĩ tốt như vậy không nên bị mai một. Chắc chắn bây giờ Tôn Húc đã bị bệnh viện nhân dân đẩy xuống làm việc ở một trạm y tế nhỏ nào đó. Anh quay phim hỏi đạo diễn, nhận được cái gật đầu liền đưa điện thoại cho cô. "Alo, ba à, chuyện là thế này..." Hạ Tuyết Vi kể lại tình hình bên này, giọng điệu đáng thương nói: "Ba là tốt nhất, giúp họ đi mà." Đầu dây bên kia cười nói vài câu: "Ba biết rồi, con gái cưng đã mở lời, ba nào dám từ chối? Vẫn đang ở vùng quê ghi hình hả? Em trai con có ở đó không, đưa máy cho nó đi." Hạ Tuyết Vi đưa điện thoại cho em trai: "Này, Tử Xuyên, ba tìm em." Hạ Tử Xuyên nhận điện thoại, nhìn chị gái một cái rồi đi sang chỗ khác nghe máy. "Ba, là con đây." "Tử Xuyên, nghe ba này, chuyện này các con đừng dính vào, đặc biệt là chị con." Đầu dây bên kia không còn giọng điệu hiền hòa nữa, mà nghiêm túc hẳn. "... Được." Hạ Tử Xuyên quay đầu nhìn chị, không hỏi lý do."Con hiểu rồi." Cúp máy xong, cậu trả điện thoại lại cho anh quay phim, thấy chị vẫn đang an ủi cụ Tôn đang thất thần, anh gãi gãi cánh tay: "Chị, không hiểu sao em ngứa khắp người, thuốc chống ngứa chị mang theo để đâu? Em về bôi chút thuốc đây." "Hả? Có phải bị dị ứng không?" Hạ Tuyết Vi vội vàng chạy tới, kéo ống tay áo của Hạ Tử Xuyên lên. Đúng là có vết đỏ trên da."Chắc là chàm rồi, tối qua không để ý. Để chị đưa em về lấy thuốc."