Chương 33

Livestream Dựa Vào Phúc Khí Của Chị Gái Các Đại Lão Đều Muốn Chống Lưng Cho Tôi

Điềm Hải Diêm 12-07-2025 09:41:26

Chó thì đã được tiêm thuốc mê, nếu cứ nằm đợi đến khi bác sĩ quay lại, thuốc cũng tan mất, chẳng phải quá lãng phí sao? Nhìn thấy Lục Vân Hi, bác sĩ thú y cười rạng rỡ, vẫy tay liên tục: "Cô qua giúp tôi xử lý vụ này đi." Lục Vân Hi bước tới, quan sát tình trạng con chó, rồi gật đầu: "Được thôi." Bác sĩ thở phào: "Tốt lắm, đồ nghề đều ở đây, phiền cô nhé." Nói xong, ông đứng dậy, tiện tay giúp Tạ Vũ dỡ bao lúa xuống, rồi phủi bụi trên tay, cười híp mắt: "Chàng trai, chị cậu một mình bận rộn không xuể, qua giúp đưa dao đi nào." Lời nói dễ nghe như vậy, ai mà nỡ từ chối. Tạ Vũ bước đến, ngồi xổm cạnh Lục Vân Hi, nhìn động tác của cô. Cô đeo găng tay, cạo sạch lông quanh khu vực cần phẫu thuật, rồi khử trùng, từng bước đều có trình tự rõ ràng. Lục Vân Hi đưa chai dung dịch sát khuẩn cho người bên cạnh, Tạ Vũ vô thức đưa tay nhận lấy, khử trùng qua loa rồi đưa con dao mỏng, sắc bén đã được khử trùng cho cô. Lục Vân Hi bình thản nhận lấy, liếc nhìn cậu một cái đầy ẩn ý, rồi không hề chớp mắt, nhẹ nhàng vạch một đường. Sắc mặt Tạ Vũ lập tức tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy. Cậu nghiến răng quay mặt đi. Cố ý! Cô ta tuyệt đối là cố ý! Đây là trả thù chuyện cậu nói cô lo chuyện bao đồng! Cậu đúng là điên rồi, sao vừa nãy lại có chút áy náy với cô ta chứ! 【Hahaha tui cười xỉu! Nhìn ánh mắt hoảng sợ của Tạ Vũ kìa, lạnh sống lưng luôn!】 Làm xong việc, trời đã tối đen như mực. Những cơn gió mạnh thổi tới từng đợt, trên đường về, Tạ Vũ vẫn còn chút sợ hãi. Về đến sân, cậu đi thẳng đến chỗ chẻ củi. Số củi hôm qua lấy là do mấy người khác chẻ, cậu đã hứa hôm nay sẽ trả lại. Buổi sáng bận quá không có thời gian, giờ tiện thể làm chút lao động tay chân để bình ổn tâm trạng. Lục Vân Hi không nói giúp, chỉ lặng lẽ về phòng nhóm lửa đun nước tắm. Ăn cơm có thể để muộn, nhưng mồ hôi bết dính trên người khiến cô khó chịu. Triệu Điềm Điềm và Triệu Tử An đi lên núi dắt cừu về. Anh em Giang Miên chậm chạp, còn lề mề trên đường. Hạ Tuyết Vi đứng giữa sân, lắng nghe tiếng gió rít qua, sắc mặt ngưng trọng: "Tối nay chắc chắn có mưa lớn. Ngôi nhà này không biết có trụ nổi không." Căn nhà đất thấp bé, mái lợp bằng rơm rạ, vốn là nơi chương trình thuê tạm để ở, đã bỏ hoang nhiều năm, nhìn là biết không chống chọi nổi gió mưa. Khu này thuộc vùng trung nguyên, hiếm khi gặp thời tiết cực đoan. Nếu thật sự là mưa lớn kéo dài, e là sẽ rất phiền phức. "Cũng may đã thu hoạch xong lúa nhà cụ Tôn." Hạ Tử Xuyên ngồi trên ghế đẩu, cười mệt mỏi."Nếu trời mưa thật thì đành tùy cơ ứng biến thôi." Nghe nói sắp mưa, tâm trạng Tạ Vũ càng tệ hơn. Cậu ghét nhất là ngày mưa. Cứ đến mùa này, căn phòng trọ dưới tầng hầm của cậu lại ngập nước, rác thải bốc mùi khắp nơi. "Ầm!" Một tia chớp xé ngang bầu trời, rạch toạc màn đêm thành một đường sáng chói. Mưa ập xuống bất ngờ. Tạ Vũ đặt rìu xuống, ôm củi đã chẻ xong nhanh chóng chạy vào bếp. Hạ Tuyết Vi và Hạ Tử Xuyên cũng lập tức hành động, vội vàng ôm củi vào trong. Nếu để mưa ướt, tối nay sẽ không có củi để nấu cơm. "Mưa đến nhanh thật." Giang Quý Thanh vừa chạy vào vừa lầm bầm."Chắc mai khỏi phải đi làm rồi nhỉ?" Giang Miên sợ tiếng sấm, thúc giục: "Anh, mau mang ít củi vào nhóm lửa nấu cơm đi." "Ừ, được rồi." Thấy Tạ Vũ đã chạy tới chạy lui mấy lần, Giang Quý Thanh bĩu môi, cũng vội vàng bắt tay vào làm. 【Hahaha, hồi trước đi học tôi cũng thích trời mưa, khỏi phải tập thể dục giữa giờ. 】