Livestream Dựa Vào Phúc Khí Của Chị Gái Các Đại Lão Đều Muốn Chống Lưng Cho Tôi
Điềm Hải Diêm12-07-2025 09:41:26
Thậm chí còn nảy sinh nỗi sợ hãi từ tận xương tủy.
Tạ Vũ cảm thấy bản thân thật sự đã bị cô ám ảnh đến mức hoang tưởng.
Một bác sĩ thú y như Lục Vân Hi làm sao có thể phẫu thuật cho con người được chứ?
Lố bịch quá.
Chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Khoảng cách nửa mét giữa họ, hai người cùng lúc nhắm mắt lại, nhưng trong lòng đều dậy sóng vì giấc mộng vừa rồi.
Sáng hôm sau.
Sau cơn mưa lớn, sân viện ngổn ngang như vừa bị cơn bão tàn phá. Trên mặt đất ngoài rơm rạ còn có đủ loại cành cây gãy và lá rụng bị gió cuốn đến.
Mái chuồng cừu bị thổi bay, mấy con gà ướt nhẹp co rúm lại bên cạnh ba con cừu non, run bần bật.
Triệu Tử An là người dậy sớm nhất, nhìn thấy cảnh tượng này liền thở dài một hơi.
"Có làm việc tiếp không đây?"
Anh cầm cốc giữ nhiệt, hỏi người quay phim.
"Bây giờ dọn dẹp cũng không xong ngay được đâu. Hay là cho bọn tôi nghỉ một ngày đi?"
"Cái đó tôi không quyết được đâu anh." Người quay phim nhún vai.
【Thật sự là bão quét qua, cỏ cây chẳng còn gì. Khó dọn dẹp lắm đây. 】
【Hồi nhỏ nhà tôi cứ mưa là dột tứ tung, mẹ tôi phải lấy hết nồi niêu xoong chậu ra hứng nước. Nhưng nhớ lại, tôi lại thấy hồi đó chẳng có gì khổ cả, ngược lại còn rất vui. 】
Hạ Tử Xuyên cũng bước ra khỏi phòng.
Tối qua ngủ trên ghế dài, sáng dậy toàn thân anh đau nhức, chỗ nào cũng ê ẩm.
"Hôm nay phải sửa lại mái nhà, phòng của chị tôi bị dột."
"Thấy chưa, tôi đã bảo không làm được việc khác nữa mà." Triệu Tử An cười híp mắt, quay sang quay phim."Liên hệ với tổ đạo diễn đi."
Những người khác cũng lần lượt thức dậy. Trong bốn phòng thì hai phòng bị dột, chưa kể sân trước quá bừa bộn, chuồng cừu cũng cần sửa chữa. Cuối cùng, tổ đạo diễn đành phải nhượng bộ và gửi thêm dụng cụ.
"Nhưng sau khi sửa xong sân và mái nhà, mọi người phải đến chỗ khác giúp đỡ. Có nhiều cụ già neo đơn bị ảnh hưởng bởi mưa bão, thấy họ sống trong căn nhà dột nát, chắc các bạn cũng không nỡ lòng nào, đúng không?" Nhân viên cười tươi nói.
"... Thôi xong, vẫn phải đi làm công." Triệu Tử An than thở.
Hôm nay Triệu Điềm Điềm trông khá hơn. Vừa bước ra khỏi phòng, cô chủ động đứng trước camera xin lỗi:
"Xin lỗi mọi người nhé! Hôm qua tôi quá sợ hãi, lo rằng nếu làm phiền mọi người sẽ bị trách mắng nên mới nói dối. Tôi xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Cô cúi đầu thật sâu.
【Biết sai mà sửa là tốt rồi! Ai mà chẳng từng phạm sai lầm chứ? Hồi nhỏ tôi cũng từng làm sai mà không dám nhận này, không sao đâu!】
【Ơ kìa, xin lỗi cư dân mạng mà không xin lỗi Tạ Vũ à? Hơi lạ nha em gái (cười đểu)】
【Tôi cũng thấy vậy. Dù oan ức của Tạ Vũ là thật hay giả, dù đã làm rõ hay chưa, chưa từng có ai đứng ra xin lỗi cậu ấy nhỉ- Chậc chậc】
Anh em nhà Giang Miên ăn sáng xong cũng giúp dọn dẹp sân. Tạ Vũ trèo lên thang sửa mái nhà, Lục Vân Hi thỉnh thoảng đưa dụng cụ cho cậu.
Giang Miên không nhịn được nhìn thêm hai lần.
"Miên Miên, chúng ta qua bên kia sửa chuồng cừu." Giang Quý Thanh lên tiếng, kéo sự chú ý của cô về.
"Ừ."
Vẫn giống như hôm qua, các khách mời trò chuyện với nhau nhưng ngầm hiểu rằng không ai chủ động bắt chuyện với hai anh em Lục Vân Hi.
【Ừm... Đây có phải là cô lập tập thể không? Hơi quá rồi đấy. 】
【Chắc là không biết nói gì thôi... Tính khí hai người đó đều khó chịu, ai mà muốn bị mắng chứ. 】
【Giang Quý Thanh: Tự nhiên réo tên tôi, bạn có vô duyên không vậy】
"Không tệ, dọn dẹp cũng gần xong rồi. Tiếp theo mọi người sẽ chia nhóm để giúp dân làng sửa nhà. Phòng số một và số hai đến nhà bà Ngô, phòng số ba và số bốn đến nhà cụ Tôn."