Diệp Dương Gia đáp: "Nuôi quỷ bị phản phệ."
Khóe miệng Thời Xán giật giật, ném ống nước đi, nói: "... Lão Phó với hai người các cậu đúng là một bên dám giao, một bên dám nhận. Hai kẻ thần kinh, vì mấy điểm thực hành mà không cần mạng nữa à? Nhiệm vụ này hai người tự mà làm."
"Cậu sợ sao?"
Diệp Dương Gia kinh ngạc hỏi: "Tôi cứ tưởng cậu không sợ trời, không sợ đất chứ."
"Ai nói là sợ? Nhiệm vụ kiểu này tôi đi một mình thì được, nhưng tôi đang dẫn theo người mới."
Thời Xán đưa chiếc xô mà Lâm Trục Nguyệt xách ban nãy cho bọn họ: "Hai người hoặc là phóng sinh thả cá, hoặc là về nhà hầm canh bổ não, đừng suốt ngày phát rồ nữa. Đi thôi, tôi đưa cậu về ký túc xá."
Thời Xán xoay người bước lên bờ.
Bên đường có hai chiếc xe đang đỗ.
Một chiếc là Audi A8 mới toanh của Thời Xán, mẫu flagship vừa ra mắt năm nay.
Chiếc còn lại là xe đạp nữ màu đỏ,"xe riêng" của Lâm Trục Nguyệt trước khi chuyển trường. Sau khi bị Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia "bắt cóc" cả người lẫn xe về Thiên Thành, cô hầu như chưa đụng tới nó. Giờ yên xe đã được nâng lên, với chiều cao của Văn Mịch Yên thì không đủ để chỉnh tới mức này, chắc hẳn là Diệp Dương Gia đã đạp xe, chở cô ấy đến đây.
"Hai người đúng là thần kinh mà..."
Thời Xán không hiểu nổi cái xe này có chỗ nào hay ho, quay đầu hỏi hai người đang theo sau: "Đưa các cậu về khu trung tâm, có lên xe không? Nếu không thì tự đạp xe về đi."
Diệp Dương Gia hứng thú tiến lại gần: "Cho tôi xem xe một chút."
Cậu bắt đầu sờ mó lung tung, lúc thì sờ nắp ca-pô, lúc thì gõ gõ gương chiếu hậu. Nhân lúc Thời Xán không để ý, Diệp Dương Gia còn lắc lắc chìa khóa xe trong tay, mở cửa ghế lái rồi trực tiếp ngồi vào.
"Có lên xe không?"
Diệp Dương Gia bật đèn cảnh báo, cười nói: "Không lên thì đạp cái thứ kia về khu trung tâm nhé."
Thời Xán: "..."
Văn Mịch Yên huýt sáo một tiếng, đắc ý mở cửa ghế sau: "Ngồi quen thứ này rồi, ai còn muốn ngồi thứ đồ kia nữa. Trục Nguyệt, lên xe."
Lâm Trục Nguyệt đi về phía "xe riêng" cũ của mình: "Cũng không phải không lái được, tôi tự đạp về khu trung tâm cũng được. Cứ hướng bắc mà đi, chắc đạp một hồi cũng tới chỗ quen thôi nhỉ?"
Cô mỉm cười đầy thiện ý nhìn Thời Xán, hỏi: "Muốn tôi chở cậu không?"
Thời Xán hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Lâm Trục Nguyệt, gập chiếc xe đạp đỏ lại, nhét thẳng vào cốp xe mà Diệp Dương Gia đang mở. Sau khi đóng cốp xe lại, anh đi thẳng về phía ghế lái.
"Xuống, tôi lái."
Diệp Dương Gia đã thắt dây an toàn, cười hì hì: "Đừng mà, để tôi thử một chút đi."
Cậu thực sự rất thích chiếc xe mới này.
Thời Xán cũng không nói gì, vòng qua ngồi vào ghế phụ.
Tới nước này rồi, Lâm Trục Nguyệt đành phải lên xe cùng bọn họ.
Văn Mịch Yên ngồi ở ghế sau, đưa cho Lâm Trục Nguyệt một gói đồ ăn vặt được đóng gói xinh xắn.
Thời Xán vừa mở tập hồ sơ, vừa nói với phía sau:"Gì đấy? Cho tôi một cái."
Lâm Trục Nguyệt đưa qua một gói.
Thời Xán nhận lấy, bóc ra rồi bỏ vào miệng, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.
"Nhân rượu."
Văn Mịch Yên mở ứng dụng đọc tiểu thuyết, nói: "Nồng độ không nhẹ đâu. Hôm nay khỏi nghĩ đến chuyện ngồi vào ghế lái nữa nhé. Không phải tôi đưa cho cậu, đừng tính sổ với tôi."
Lâm Trục Nguyệt: "..."
Một chuỗi hành động mượt mà, sao lại có thể mượt như vậy chứ?
Thời Xán: "... Văn Mịch Yên, Diệp Dương Gia. Năm đó tôi bắt cá bằng điện, đáng ra phải giật luôn cả hai người các cậu. Nếu còn bày trò hãm hại tôi nữa, tôi sẽ nhảy xe đấy."
Dù sao anh cũng là người đứng đầu Học Viện Linh Sư, từ khi nào lại để người khác tính kế đến mức này?
Cuối cùng, bọn họ vẫn lái xe quay về khu trung tâm.
Phải cất xe đạp, tiện thể mang hành lý theo. Còn cả con cá trong cái xô nhựa kia nữa, cũng được thả vào bể cá nhà Thời Xán.
Diệp Dương Gia hỏi: "Xe này đua được không?"
Lâm Trục Nguyệt thầm kêu không ổn, tay đã đặt lên dây an toàn ở ghế sau.
Thời Xán lúc này đã bắt đầu đọc hồ sơ, đáp: "Nếu kỹ thuật của cậu đủ tốt, taxi cũng đua được."
Vừa dứt lời, thần khúc đua xe "Đãi Hà Hộ" lập tức vang lên trong xe. Lúc đó Thời Xán vừa đọc đến đoạn người liên quan trong hồ sơ gặp tai nạn, đầu đập vào kính phải khâu bốn mũi, chiếc xe cũng theo nhịp nhạc mà suýt nữa bay lên khỏi mặt đất.
Chẳng qua cũng không có nhiều chỗ để Diệp Dương Gia tung hoành. Vừa vào đến khu trung tâm, cậu phải ngoan ngoãn giảm tốc độ, nếu không sẽ thông báo toàn trường.
Thời Xán đọc xong hồ sơ, đưa cho Lâm Trục Nguyệt.
Lâm Trục Nguyệt nhận lấy, cẩn thận lật xem.
Người liên quan trong nhiệm vụ lần này tên Ngụy Thành Công, bề ngoài là một người thuộc tầng lớp trung lưu thành đạt mới ngoài ba mươi. Nhưng trong hồ sơ, tình cảnh của anh ta lại thảm hại hơn vẻ ngoài rất nhiều.
Năm năm trước, anh ta cùng vợ (lúc đó còn là người yêu) đi du lịch đến một quốc gia Đông Nam Á. Bị người ta dụ dỗ, bọn họ mua về một thứ đặc sản của địa phương - tượng tiểu quỷ và âm bài.