Chương 43: Linh sư mạnh nhất tương lai

Chào Mừng Đến Với Học Viện Linh Sư

Thân Xuất Viên Thủ 04-12-2025 20:58:46

"Bây giờ mới biết sợ à?" Thời Xán ngồi xuống chiếc ghế mà Vu Hiểu Yến vừa nhường ra, nói: "Mi nói xem, làm thế để làm gì? Kỹ thuật câu hồn không tốt, chỉ giữ lại được hai phách, thế mà cũng đòi giữ. Hai cô bé kia đúng là có mạo phạm mi, nhưng mi sống đến từng này tuổi rồi, chẳng lẽ không thể nhường nhịn học sinh trung học một chút? Nhất định phải hủy hoại cả đời người ta à?" "Hành vi này của mi, ít nhất cũng phải đưa vào Giếng trấn ma." Bút tiên có lý do của mình: "Là bọn họ mời bút tiên trước." Thời Xán bắt chéo chân, thản nhiên đáp: "Phủ linh sư bọn tôi coi trọng "nhân quyền tối thượng", không quan tâm ai mời ai. Chỉ cần bọn họ chưa từng tổn hại đến mi, mà mi lại làm hại bọn họ, thì mi chính là người sai." "Nào, tự khai ra đi, đừng để tôi phải cạy miệng. Nhiệm vụ này tôi làm càng vất vả, báo cáo viết sẽ càng nghiêm trọng, hình phạt mi phải nhận cũng sẽ càng nặng." Thầy Thượng và thư ký Vương có phần mơ hồ, họ chỉ nghe được lời Thời Xán, chứ không rõ bút tiên nói gì. Chử Hoành Vũ đứng cùng Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia, bản thân anh ta cũng không nghe hay nhìn thấy gì, nhưng anh ta biết Thời Xán và Lâm Trục Nguyệt đã bắt được bút tiên, Thời Xán đang "đàm phán" với đối phương – hay nói chính xác hơn là "thẩm vấn". Diệp Dương Gia xòe xấp bùa chú trong tay thành hình quạt: "Ồ, xem ra cậu ấy tự giải quyết được rồi, tôi còn định dùng bùa đập nó một trận cơ." "Có lần nào cậu ấy không giải quyết được?" Văn Mịch Yên điềm nhiên nói: "Hồi năm nhất, có người đặt biệt danh cho cậu ấy là Bạo Quân, mọi người đều thấy khá hợp, kết quả là biệt danh còn chưa kịp truyền ra ngoài thì người đó đã bị Thời Xán đánh cho một trận rồi." Khoảng năm phút sau, Thời Xán đã tra ra được nơi giam giữ hai phách của Phạm Đào Đào. Anh lấy túi Bát Quái ra, thu bút tiên vào, sau đó đứng trong pháp trận niệm khẩu quyết tiễn thần. Bốn người giấy nhỏ nhẹ nhàng đổ xuống. Thời Xán thu người giấy lại. Những vật từng bị thần linh nhập vào như thế này không thể tùy tiện vứt đi, phải đưa về Thiên Thành xử lý rồi mới tiêu hủy. Lâm Trục Nguyệt cũng buông bút ra: "Có thể đi tìm hồn phách rồi chứ?" hồn rồi chứ? Thời Xán lại quay sang nhìn Vu Hiểu Yến. Vừa mới thả lỏng vì nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, thần kinh Vu Hiểu Yến lại lập tức căng thẳng trở lại, căng thẳng nhìn Thời Xán, hỏi: "Sao vậy? Còn vấn đề gì nữa sao?" Thời Xán gật đầu: "Có vấn đề. Cô đã thiết lập "duyên" với bút tiên, xem như là chủ động giao tiếp với "âm giới", sau này sẽ rất dễ bị linh thể quấn lấy, bị cuốn vào rắc rối." Vu Hiểu Yến cúi đầu, siết chặt vạt áo. Lâm Trục Nguyệt cũng không nhịn được mà thở dài. Theo như lời Thời Xán từng nói ở quán cà phê, một khi [duyên] được thiết lập, gần như không thể cắt đứt. Phạm Đào Đào hẳn cũng đã thiết lập [duyên] với bút tiên. Có lẽ đây chính là cái giá mà hai cô gái mới mười lăm tuổi này phải trả cho việc vượt ranh giới, chạm vào điều huyền bí không thể biết trước. "Về lý thuyết thì rất khó cắt đứt, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ." Thời Xán bình tĩnh nói: "Cho dù là linh sư, cũng rất khó nhìn thấy [duyên]. Nhưng chúng tôi có một quan niệm, một khi đã thấy được một sự vật nào đó, phía sau nó chắc chắn có lý do tương ứng." [Duyên] trên người Vu Hiểu Yến hiện ra. Trong tay Thời Xán xuất hiện linh vũ Tuyệt đao, anh nhẹ nhàng giơ tay, mũi đao khẽ hất, sợi [duyên] màu đen bị chém đứt từ mũi đao, tan biến không còn dấu vết. Lâm Trục Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc. Thời Xán thu lại Tuyệt đao, nói với Vu Hiểu Yến: "Tuy giữa cô và bút tiên đã có liên hệ, nhưng liên hệ này không sâu, thời gian thiết lập cũng chưa lâu, không tính là nhân quả nặng nề gì, cho nên vẫn có thể cắt đứt được." Thời Xán không nhìn phản ứng của Vu Hiểu Yến, quay đầu nói: "Đi thôi, đi tìm hai phách bị giam của Phạm Đào Đào. Còn cô thì đừng đi nữa, tuy đã cắt được [duyên], nhưng bị ảnh hưởng quá lâu, âm khí trên người nặng hơn dương khí rất nhiều, vẫn chưa khôi phục cân bằng, rất dễ gặp chuyện. Cô theo Đội phó Chử ra cổng trường đợi bọn tôi." Mọi người trong phòng đều chấp nhận sự sắp xếp của Thời Xán. Chử Hoành Vũ và Vu Hiểu Yến cùng ra cổng trường. Thầy Thượng và thư ký Vương thì dẫn nhóm Lâm Trục Nguyệt đến nơi mà Thời Xán nhắc tới. Thời Xán đi sau thầy Thường và thư ký Vương, dẫn đầu nhóm bốn linh sư. Bước chân anh vững vàng, lưng thẳng tắp. Diệp Dương Gia đi sau cùng, nói: "Lại để cậu ấy lên mặt rồi." "Quả thực rất đẹp trai." Văn Mịch Yên tiện miệng khen Thời Xán một câu, nhưng sự chú ý của cô ấy phần lớn lại đặt lên người Lâm Trục Nguyệt: "Thời Xán nhìn thấy [duyên] là để cắt nó. Trục Nguyệt, cậu nhìn thấy [duyên] là vì lý do gì?" Lâm Trục Nguyệt lắc đầu, chính cô cũng không rõ. Cô dường như sở hữu một loại thiên phú hoàn hảo, mang trong mình muôn vàn khả năng về huyền học, nhưng bản thân cô lại hoàn toàn không biết mình có thể làm được những gì, làm đến mức nào. Lâm Trục Nguyệt hơi tò mò hỏi: "Phủ linh sư còn ai nhìn thấy được [duyên] không? Họ có thể làm gì với nó?" "Đáng tiếc là không còn ai." Văn Mịch Yên lắc đầu đáp: "Thiên Thành có lịch sử trăm năm, phủ Linh Sư và tiền thân của nó đã tồn tại gần ngàn năm. Nhưng người vừa có thể nhìn thấy [duyên], vừa có thể can thiệp vào nó, thật sự không nhiều. Trong suốt trăm năm qua, người sở hữu năng lực đó... chỉ có Thời Xán." "Linh vũ Tuyệt đao của Thời Xán có đặc tính "cắt đứt mọi thứ", thậm chí có thể cắt cả [duyên]. Nhưng chém đứt [duyên] phải trả giá, [duyên] càng phức tạp, càng sâu đậm, thì cái giá can thiệp càng lớn. Vậy nên dù Tuyệt đao có thể cắt [duyên], Thời Xán cũng chỉ cắt những mối [duyên] nhẹ." Văn Mịch Yên nhỏ giọng nói với Lâm Trục Nguyệt: "Ngay từ khi linh vũ của cậu ấy thức tỉnh, cậu ấy đã được xem là linh sư mạnh nhất tương lai rồi."