Bọn họ ở trong phòng riêng quán cà phê suốt cả buổi chiều, cứ hết giờ lại tiếp tục gia hạn, mãi đến khi tiết tự học cuối cùng buổi tối của trường Trung học Ngưu thị kết thúc mới cùng nhau rời đi.
Sau khi tiết tự học kết thúc, cần thêm một tiếng nữa để dọn dẹp vệ sinh. Khoảng thời gian này vừa khéo vào lúc cao điểm tan tầm, từ quán đến trường mất khoảng một tiếng là vừa vặn.
Tuy mục tiêu nhiệm vụ lần này là một lệ quỷ, cực kỳ nguy hiểm...
Nhưng trạng thái của Thời Xán, Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia đều rất thoải mái. Thời Xán đeo bịt mắt, ngửa đầu nghỉ ngơi. Văn Mịch Yên thì tra cứu nhà hàng ở Ngưu thị. Diệp Dương Gia mân mê tràng hạt, một chuỗi trầm hương đất, hương thơm dịu dàng dễ chịu.
Văn Mịch Yên đề nghị: "Tối nay ăn đồ nướng nhé? Quán này mở đến khuya, chúng ta đến trễ cũng không sao."
Diệp Dương Gia lắc đầu: "Tôi có bóng ma tâm lý với đồ nướng."
"Vậy không gọi món nướng nữa, quán này không bán theo combo, thích gì gọi nấy."
Lâm Trục Nguyệt ôm gối dựa, ngả vào ghế ngẩn người. Cô ăn khá nhiều đồ ngọt, bụng no căng nên nhất thời chẳng hứng thú gì với quán nướng.
Nhắc đến đồ nướng, lại nhớ đến nhà hàng kiểu Nhật, rồi lại nhớ đến omakase. Lần trước mẹ cô đến thăm, dẫn cô đi ăn một bữa omakase rất đắt, từ hương vị đến phục vụ đều xứng đáng, đầu bếp còn quan tâm cô hơn cả mẹ, sợ cô ăn không đủ nên cho thêm một phần cơm nhím biển.
Một tiếng sau, cả nhóm đến trường Trung học Ngưu thị. Ngoài cổng còn vài học sinh lảng vảng, trong trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn bảo vệ lái xe tuần tra và nhân viên vệ sinh kéo thùng rác, không thấy ai khác.
Chử Hoành Vũ đã báo trước mẫu xe và biển số cho thư ký hiệu trưởng, vậy nên xe vừa tới đã có mấy người từ chốt bảo vệ bước ra.
Hai người đi sau mặc đồng phục bảo vệ, hai người đi trước mặc vest.
Chử Hoành Vũ hạ kính xe, làm theo quy trình xuất trình thẻ chứng nhận đặc vụ.
"Chào Đội phó Chử, chào các vị đại sư, tôi là thư ký của hiệu trưởng Doãn, họ Vương."
Thư ký Vương lễ độ giới thiệu:
"Đây là chủ nhiệm khối lớp 9, thầy Thượng, cũng là giáo viên của Phạm Đào Đào và Vu Hiểu Yến."
Bảo vệ mở cổng đến mức vừa đủ để xe thương vụ chạy vào.
"Chính là tòa nhà kia, các vị cứ qua trước đi."
Thư ký Vương chỉ hướng, nói: "Chúng tôi ngồi xe tuần tra của bảo vệ, lát nữa sẽ tới ngay."
Chử Hoành Vũ gật đầu, lái xe vào trường, men theo lối đi đến trước tòa nhà mà thư ký Vương chỉ.
Nhóm của Lâm Trục Nguyệt mở cửa xe bước xuống.
Thời Xán lấy từng ba lô xuống, đưa cho các đồng đội. Dù trước đó đã kiểm tra vật dụng trong túi, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận kiểm tra lại lần nữa xem có bỏ quên thứ gì, hoặc đồ dùng có gặp vấn đề nào không.
Thư ký Vương và thầy Thượng cũng đến nơi.
Họ dẫn nhóm Lâm Trục Nguyệt vào trong tòa nhà. Đây là khu học cũ của trường Trung học Ngưu thị, không có thang máy, phải leo bộ hoàn toàn. Khi lên đến tầng năm, thầy Thượng vì ít vận động mà thở hổn hển.
Lớp 9-3, nơi Phạm Đào Đào và Vu Hiểu Yến học nằm ở phía tây tầng năm. Đây cũng chính là nơi hai cô bé chơi bút tiên, triệu hồi nó đến.
Biết Chử Hoành Vũ sẽ đưa người đến xử lý chuyện này, thư ký Vương và thầy Thượng đã chuẩn bị sẵn chìa khóa. Thầy Thượng dùng chìa khóa mở cửa lớp, để nhóm Lâm Trục Nguyệt vào trong.
Vu Hiểu Yến còn chưa bước vào cửa đã sợ đến run rẩy.
Lâm Trục Nguyệt thấy cô bé cứ đứng mãi, bèn cắn răng kéo tay cô bé, dắt cô bé vào lớp.
Đây là một phòng học rất bình thường, có hai cửa ra vào, hai bên đều có cửa sổ, một bên hướng ra hành lang, một bên chỉ cần thò đầu ra là có thể nhìn thấy bên ngoài và phía dưới tòa nhà. Cả phía trước lẫn phía sau lớp đều có bảng đen.
Bảng đen phía trước đã được lau sạch bằng giẻ ướt, vẫn còn vết nước loang. Bảng đen phía sau dùng làm bảng báo tường, một nửa đã bị xóa đi, nhường chỗ cho phần giải bài toán, có vẻ lúc giảng bài, giáo viên toán cảm thấy một bảng không đủ nên dùng luôn cả phía sau.
Dưới bảng đen cạnh bục giảng dán rất nhiều tờ giấy trắng.
Thầy Thượng thở dài một tiếng, bước tới, bóc lớp băng dính dán ở mép những tờ giấy trắng, gỡ từng tờ A4 xuống. Phía dưới lớp giấy là bức tường chi chít vết cào, nông có sâu có, một số còn vương máu.
Vu Hiểu Yến vô thức đưa tay che bàn tay mình lại.
Lúc cô bé phát điên cũng là sau khi tin Phạm Đào Đào bị xe tông truyền tới. Trước mặt bao nhiêu bạn học, cô bé gào khóc xé gan xé ruột, điên cuồng cào vào tường. Giáo viên và bạn bè xông lên kéo, nhưng chẳng ai giữ nổi.
Trong lớp, những học sinh không tin vào chuyện tâm linh đều cho rằng Vu Hiểu Yến bị dọa đến rối loạn thần kinh sau khi nghe chuyện của Phạm Đào Đào, chẳng ai nghĩ là cô bé bị lệ quỷ khống chế.
Lâm Trục Nguyệt buông cổ tay Vu Hiểu Yến ra.
Cô vô thức đi đến giữa lớp, kéo một cái bàn học, lôi nó ra ngoài.
Vu Hiểu Yến sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Văn Mịch Yên hỏi: "Mấy người dùng cái bàn này để chơi bút tiên đúng không?"
"Dù đã sớm biết cậu ấy rất nhạy..."
Diệp Dương Gia nhìn Lâm Trục Nguyệt, cảm thán: "Nhưng không ngờ lại nhạy đến mức này."
Thời Xán nói: "Đi thôi, sắp xếp một chút."
Anh xách balo đi tới, cùng đồng đội dọn dẹp mấy bàn ghế xung quanh, chỉ để lại một chiếc bàn kia và hai chiếc ghế ở giữa lớp.
Thời Xán lấy ra một lọ thủy tinh, bên trong chứa tro bụi màu xám. Vừa mở nắp đã có mùi giấy vàng bị đốt bay ra.
Anh nghiêng lọ, rắc tro thành một vòng tròn trên sàn, bao trọn bàn và ghế bên trong. Sau đó lấy giấy vàng và kéo ra, cắt thành bốn người giấy nhỏ. Anh dùng bút lông mảnh chấm mực chu sa, vẽ bùa lên trán từng người giấy, rồi dùng kim đâm hai lỗ ở mắt mỗi người.
Anh lấy la bàn ra, cực kỳ cẩn thận xác định phương vị, rồi đặt bốn người giấy theo bốn hướng Đông – Nam – Tây – Bắc xung quanh chiếc bàn.
Diệp Dương Gia và Văn Mịch Yên mở hết cửa lớp, kể cả cửa sổ ngoài hành lang. Lúc này lớp học như thông suốt mọi hướng.