Chương 36: Cãi nhau thì cãi nhau, lôi cô vào làm gì?
Chào Mừng Đến Với Học Viện Linh Sư
Thân Xuất Viên Thủ04-12-2025 20:58:46
Viện trưởng Trương lộ vẻ mơ hồ, ông ấy không nhìn thấy vong hồn, cũng chẳng thấy được Linh Vũ Tuyệt đao, nên không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thời Xán cũng không có ý định giải thích nhiều, anh quay đầu lại, nói với Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia: "Các cậu qua xem thử đi."
Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia bước tới.
Văn Mịch Yên cúi đầu, bình tĩnh nhìn Phạm Đào Đào, sau một lúc mới đưa tay đặt lên cổ tay cô bé: "Quả nhiên, hồn phách của đứa trẻ này không còn trong thân thể."
Lâm Trục Nguyệt hỏi: "Hồn phách không còn... ?"
"Người sống được cấu thành từ hai phần, một là thân thể còn sống, hai là hồn phách còn sống."
Thời Xán giải thích cho Lâm Trục Nguyệt: "Trước khi chết, hai thứ này thông thường sẽ không tách rời. Nhưng cũng có những tình huống đặc biệt, hồn phách có thể rời khỏi thân thể, nguyên nhân thường là bị kinh hãi, lầm tưởng thân thể đã chết, hoặc bị câu hồn."
"Tình trạng thân thể chưa chết nhưng thiếu mất hồn phách, biểu hiện điển hình nhất chính là hôn mê sâu."
Lâm Trục Nguyệt suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Người thực vật?"
Thời Xán gật đầu: "Đúng, sẽ trở thành người thực vật."
Lâm Trục Nguyệt lại hỏi: "Nếu tìm được hồn phách về, đứa trẻ này có thể tỉnh lại không?"
"Trường hợp của cô bé vẫn có thể thử tìm lại hồn phách."
Thời Xán nói với Lâm Trục Nguyệt: "Nhớ kỹ một con số rất quan trọng – bốn mươi chín. Sự khác biệt giữa sinh hồn và vong hồn là, vong hồn chỉ có âm khí, còn sinh hồn ngoài âm khí thì vẫn còn dương khí, có thể giữ được sự cân bằng âm dương."
"Khi sinh hồn vẫn còn trong thân thể, tức là dương thọ chưa hết, gọi là "tiền âm". Một khi sinh hồn rời khỏi thân thể, dương khí sẽ từ từ tiêu tán. Qua bốn mươi chín ngày, dương khí hoàn toàn tiêu biến, sinh hồn sẽ hoàn toàn chuyển thành vong hồn, lúc này gọi là "hậu âm"."
"Mà trạng thái ở giữa hai giai đoạn ấy – hồn phách đã rời thân thể nhưng dương khí vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan – được tiền nhân gọi là "trung âm thân". Nếu hồn phách còn đang ở trạng thái trung âm, mà thân thể vẫn chưa chết, hoàn toàn có thể thử "hoàn hồn". Nghe thì có vẻ cực đoan, nhưng phủ Linh Sư có kinh nghiệm rất phong phú trong chuyện này."
Diệp Dương Gia nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết để thử là phải tìm được hồn phách."
Văn Mịch Yên phụ họa: "Vấn đề là, hồn phách của cô bé đâu rồi?"
Diệp Dương Gia nói: "Theo kinh nghiệm, hồn phách đang ở trạng thái "trung âm" nhưng thân thể chưa chết, nếu không ở bên cạnh thân thể thì khả năng cao là vẫn còn quanh hiện trường vụ việc."
Thời Xán giơ tay vỗ nhẹ lên Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia đứng hai bên, hỏi: "Chuyện chiêu hồn chắc hai người giải quyết được chứ?"
Diệp Dương Gia hiểu ý anh: "Chia ra hành động?"
Thời Xán gật đầu: "Chiêu hồn là chuyện cấp bách, nhưng cô bé còn lại từng chơi bút tiên kia hiện cũng rất nguy hiểm, ai mà biết có bị lệ quỷ quấy nhiễu mà làm ra chuyện gì hay không."
Thời Xán thản nhiên nói: "Đừng nói hai người các cậu không giải quyết được, nếu vậy thì mau chuyển qua lớp Hai đi, hoặc tốt nhất là quay về học lại năm hai."
Diệp Dương Gia chỉ muốn đấm cho Thời Xán một phát: "Đồ thần kinh, học sinh không biết chiêu hồn thì năm hai người ta cũng không nhận đâu nhé!"
Lâm Trục Nguyệt – người không biết gọi hồn: "... ?"
Cãi nhau thì cãi nhau, lôi cô vào làm gì?
Thời Xán sắp xếp: "Vậy hai cậu phụ trách chiêu hồn và hoàn hồn, tôi với tân binh đi tìm cô gái đang ở trung tâm sức khỏe tâm thần. Nếu bút tiên không ở bên này, rất có thể là bên kia, chúng tôi qua đó bắt nó."
Văn Mịch Yên thoải mái đồng ý: "Được, cứ vậy đi."
Cô ấy cực kỳ không muốn đi cùng Thời Xán làm nhiệm vụ.
Chử Hoành Vũ thấy họ đã phân công xong, rất hợp tác đề nghị: "Trên đường đến trung tâm sức khỏe tâm thần sẽ đi ngang hiện trường tai nạn, tôi đưa các cậu đi."
Bọn họ không nán lại phòng bệnh thêm, cùng rời khỏi bệnh viện, lên chiếc xe thương vụ đậu dưới tầng hầm.
Con đường dẫn đến hiện trường tai nạn được tu sửa khá kỳ cục, cả hai hướng đi và về chỉ có một làn xe, hai bên không có làn dành cho xe đạp, xe hai bánh phải chạy trên vỉa hè lát gạch hồng, hoặc chen xuống làn xe ô tô phía dưới.
Lâm Trục Nguyệt cảm thấy con đường này vô cùng khó chịu.
Con đường như vậy cũng không thuận tiện để đỗ xe, Chử Hoành Vũ đành tấp xe vào lề rồi giục Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia xuống xe nhanh một chút.
Văn Mịch Yên vẫy tay về phía bọn họ: "Có gì liên lạc qua điện thoại nhé."
Chiếc xe thương vụ lại tiếp tục lăn bánh.
Thời Xán ngồi trong xe, đột nhiên nói: "Con đường này nên quy hoạch lại đi, nếu không tiện mở rộng thì đổi thành đường một chiều cũng được."
Chử Hoành Vũ hỏi: "Phong thủy không đúng à?"
Thời Xán điềm tĩnh đáp: "Không phải vấn đề phong thủy, mà bản thân quy hoạch như vậy rất dễ xảy ra tai nạn giao thông. Tai nạn xe cộ là cái chết bất đắc kỳ tử, linh hồn chết bất đắc kỳ tử rất dễ quanh quẩn ở nơi mình chết. Tai nạn nhiều thì vong hồn nhiều, vong hồn nhiều thì dễ sinh ra lệ quỷ, chúng sẽ hại người, thậm chí không tiếc gây thêm tai nạn giao thông."
"Nói đơn giản thì cũng chẳng khác gì nuôi cổ, giờ vẫn chưa thành cổ trì, chưa gây họa lớn, sửa càng sớm càng tốt."
Chử Hoành Vũ im lặng một lát rồi đáp: "Tôi sẽ đề xuất ý kiến."
Thời Xán hỏi: "Cần tôi giúp không?"
Chử Hoành Vũ cũng không khách sáo, đáp lại: "Nếu có thể góp ý từ góc độ chuyên môn thì càng tốt, kiến nghị do Phủ Linh Sư đưa ra chắc chắn sẽ có giá trị hơn của tôi."
Thời Xán cam kết: "Tôi sẽ đề cập trong báo cáo nhiệm vụ."
Mười lăm phút sau, họ đến Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Ngưu thị.
Khuôn viên Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Ngưu thị đã có phần cũ kỹ, ban đầu vốn cũng không có nhiều kinh phí, nên không xây tầng hầm đậu xe, tất cả chỗ đậu xe đều ở trên mặt đất.
Tìm chỗ đậu xe không dễ, nên Chử Hoành Vũ để Lâm Trục Nguyệt và Thời Xán xuống xe ở cửa tòa nhà nội trú.