Chương 39: Tàu hũ còn có não, còn cậu thì không

Chào Mừng Đến Với Học Viện Linh Sư

Thân Xuất Viên Thủ 04-12-2025 20:58:46

Lâm Trục Nguyệt gọi một ly latte cam quế, kèm theo bánh nướng việt quất sô-cô-la. Thời Xán chọn cà phê Blue Mountain và kem Gelato vị xoài. Cà phê còn chưa kịp mang lên, Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia đã đến nơi. Hai người họ xách theo hai túi vải màu vàng. "Đây là túi bát quái dùng để thu hồn phải không?" Lâm Trục Nguyệt hơi ngơ ngác, hỏi: "Tại sao phải xách hai túi, một cái không đủ à?" "Ở nơi tìm thấy hồn phách của Phạm Đào Đào, chúng tôi còn phát hiện vài vong hồn chưa siêu thoát, bèn dứt khoát thu luôn. Nhưng sinh hồn và vong hồn không thể để chung, vì vậy hồn phách của Phạm Đào Đào và mấy vong hồn đó phải để vào hai túi bát quái riêng biệt." Văn Mịch Yên đưa hai cái túi cho Lâm Trục Nguyệt xem. "Hình bát quái trên túi có thể xoay chỉnh được, vị trí Càn hướng lên trên để chứa sinh hồn, vị trí Khôn hướng lên trên để chứa âm hồn." Thật thần kỳ... Văn Mịch Yên cất hai cái túi đi, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc hai cậu thất thủ thế nào?" Lâm Trục Nguyệt giành nói trước: "Tại tôi cả, chuyện là thế này..." Lâm Trục Nguyệt không bỏ sót chi tiết nào, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra sau khi vào trung tâm tâm thần cho Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia nghe. Nghe đến đoạn Vu Hiểu Yến dùng tay cào tường, Văn Mịch Yên theo phản xạ nhìn xuống bộ móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng của mình, bỗng dưng cảm thấy đau nhói. Nghe xong toàn bộ, Diệp Dương Gia an ủi: "Không trách cậu đâu, cậu làm rất tốt rồi." "Vậy bây giờ làm sao để bắt được bút tiên?" Lâm Trục Nguyệt có chút lo lắng: "Thời Xán nói là vẫn có thể bắt được nó... thật sự có cách sao?" Lâm Trục Nguyệt không hiểu nhiều về yêu ma quỷ quái. Nhưng cô có thể ví con bút tiên này như một tên tội phạm bỏ trốn trong thế giới loài người, chạy trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, lẫn vào biển người mênh mông. Nếu không có thiết bị giám sát và cơ sở dữ liệu thông tin hỗ trợ, thì không biết đến bao giờ kẻ đó mới bị bắt lại. "Khác với những hồn phách trôi nổi vô thức, vong hồn có ý thức thường sẽ hay lui tới một nơi cố định. Tìm kỹ những địa điểm khả nghi, nếu vẫn không tìm được thì xin tổ sư gia chỉ đường." Thời Xán dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cách này ngu ngốc lắm, tôi không khuyến khích." Lâm Trục Nguyệt hỏi: "Vậy có cách thông minh hơn không?" "Ừ, có." Thời Xán cầm lấy chiếc điện thoại đang reo: "Alo, Đội phó Chử? Vu Hiểu Yến tỉnh rồi? Không còn phát điên nữa chứ? Vậy có thể đưa cô bé từ khu nội trú sang chỗ tôi được không? Tôi cần nói chuyện với cô bé." Đầu dây bên kia rõ ràng là cảm thấy hơi khó xử: "Cậu Thời, bây giờ trông cô bé có vẻ rất tỉnh táo, nhưng không thể tùy tiện đưa cô bé ra khỏi khu nội trú được..." Thái độ của Thời Xán trở nên cứng rắn: "Giờ anh không đưa cô bé ra, lát nữa cũng phải đưa. Chuyện này không có cô bé thì không giải quyết được, tôi cần cô bé phối hợp." Cuối cùng, Chử Hoành Vũ vẫn phải nhượng bộ. Không lâu sau, Chử Hoành Vũ đưa Vu Hiểu Yến đến phòng riêng của quán cà phê Kẹo Ngọt. Thiếu nữ không còn mặc áo trói trong viện tâm thần nữa, thay vào đó là trang phục thường ngày. Cô bé cúi gằm đầu, sắc mặt vẫn còn tiều tụy, trong đôi mắt hạnh ngấn lệ, hai bàn tay đặt trên đùi đều được quấn băng gạc, trông rất đáng thương. Lâm Trục Nguyệt đưa khăn giấy cho cô bé. Nhưng Thời Xán, Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia lại không thể hiện chút lòng thương xót nào! Rơi vào bước đường hôm nay, là do cô bé tự chuốc lấy. "Bút tiên cũng không phải muốn gọi là gọi được." Thời Xán uống một ngụm cà phê vừa được mang lên, hỏi: "Cô và người bạn tên Phạm Đào Đào kia cụ thể đã làm như thế nào?" Vu Hiểu Yến vừa lau khô nước mắt, bị Thời Xán hỏi vậy, nước mắt lại tí tách rơi xuống. "Sau khi tan học, em và Đào Đào không về mà ở lại trong lớp. Bọn em đặt một tờ giấy lên bàn, trên đó viết "có" và "không", mười hai con giáp, hai mươi sáu chữ cái, cùng với dãy số từ 0 đến 9..." Vu Hiểu Yến nức nở kể. "Chúng em ngồi đối diện hai bên bàn, cùng nắm lấy một cây bút, niệm chú gọi bút tiên... là em đề nghị chơi trò này, nhưng em sợ quá nên bảo Đào Đào làm chủ thủ. Nếu không thì người bị xe đâm đã là em rồi. Tất cả là do em, lỗi đều là của em..." "Các cô đã niệm câu chú gì?" Vu Hiểu Yến vẫn còn nhớ như in câu chú gọi tiên đã đẩy mình vào tình cảnh sống không bằng chết này: "Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi. Nếu muốn tiếp tục duyên với ta, xin hãy vẽ vòng tròn trên giấy." Lâm Trục Nguyệt đặt chiếc bánh nướng xuống, nói: "Tôi nghe trong mấy truyền thuyết đô thị, mọi người thường đồng thanh niệm "bút tiên bút tiên mau mau tới". Trường cũ của tôi, mấy bạn ở ký túc xá từng chơi trò này nhiều lần nhưng chưa lần nào gọi được." Thời Xán hỏi Vu Hiểu Yến: "Còn các cô thì sao? Từ lúc niệm chú đến lúc gọi được, mất bao lâu?" Vu Hiểu Yến không chắc chắn lắm: "Chắc là chưa đến ba phút, em cũng không nhớ rõ nữa, nhưng chắc chắn không mất nhiều thời gian." Thời Xán quay sang nhìn Lâm Trục Nguyệt: "Biết tại sao bạn cậu gọi không được không?" Lâm Trục Nguyệt đoán thử: "Vì ký túc xá phong thủy tốt, không có ma?" "Cậu biết cậu và tàu hũ khác nhau ở chỗ nào không?" Ánh mắt Thời Xán trở nên từ bi đầy thương hại: "Tàu hũ còn có não, còn cậu thì không." Lâm Trục Nguyệt vội cắt ngang lời châm chọc của anh: "Đùa thôi mà. Có phải vì những từ như "kiếp trước","kiếp này" rất quan trọng với vong hồn đúng không?" Thời Xán thu lại vẻ mặt thương xót thiểu năng kia: "Câu đùa đó rất buồn cười, lần sau đừng đùa nữa." Lâm Trục Nguyệt lại hỏi lại câu hỏi lúc nãy: "Vậy làm sao mới bắt được bút tiên?" Giọng Thời Xán nhẹ nhàng đáp: "Có thể dùng một vài cách cứng rắn để gọi hồn rồi bắt, chỉ cần trong tay có vật liên quan đến con quỷ đó, tỷ lệ gọi thành công gần như là tuyệt đối." Lâm Trục Nguyệt không chắc lắm, hỏi: "Vật liên quan đến con quỷ đó?" Cô và Thời Xán vẫn luôn hành động cùng nhau, lúc nào trong tay Thời Xán có vật như vậy, sao cô không biết?