Chương 42: Linh lực giữa mi và cậu ấy chênh nhau một trời một vực

Chào Mừng Đến Với Học Viện Linh Sư

Thân Xuất Viên Thủ 04-12-2025 20:58:46

Lâm Trục Nguyệt định qua giúp Diệp Dương Gia và Văn Mịch Yên. "Lại đây." Thời Xán kéo cô lại: "Đừng giẫm lên tro hay người giấy dưới đất. Chỉ cần giẫm một bước, trận pháp này coi như bỏ." Vu Hiểu Yến cũng rón rén bước qua. Thời Xán ấn Lâm Trục Nguyệt ngồi xuống một trong hai chiếc ghế, bảo Vu Hiểu Yến ngồi xuống chiếc đối diện. Hôm đó, khi triệu hồi bút tiên, Vu Hiểu Yến cũng ngồi ở vị trí này. Chỉ khác là khi ấy, người đối diện cô bé là Phạm Đào Đào. Thời Xán đặt tờ giấy trắng lên bàn, đưa bút chì cho Vu Hiểu Yến, nói: "Viết gì đó lên giấy, cố gắng giống hệt như khi các cô gọi bút tiên hôm đó." Rất nhanh, tờ giấy trắng đã bị Vu Hiểu Yến viết kín mít: chữ "có" và "không", các con số từ 0 đến 9, hai mươi sáu chữ cái, cùng mười hai con giáp. Vu Hiểu Yến sợ sệt mở miệng: "Viết xong rồi ạ." "Vậy bắt đầu thôi." Thời Xán đứng sau lưng Lâm Trục Nguyệt, cúi người, nói sát bên tai cô: "Làm y như những gì chúng ta đã bàn trước, không thành vấn đề chứ?" Lâm Trục Nguyệt khẽ gật đầu. Thời Xán lùi lại một bước, rời khỏi vòng tròn được vẽ bằng tàn tro. Vu Hiểu Yến mặt mày đau khổ nắm chặt cây bút chì, dựng thẳng bút lên, đầu bút điểm ngay giữa tờ giấy, nói: "Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn nối lại duyên xưa, xin hãy vẽ một vòng tròn trên giấy..." Giọng cô bé càng lúc càng nhỏ, thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào. Cây bút không nhúc nhích. Thời Xán đứng bên ngoài chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, dù đã nhìn thấy nỗi sợ của Vu Hiểu Yến, vẫn lạnh giọng ra lệnh: "Đừng dừng, tiếp tục đi." Vu Hiểu Yến đành phải tiếp tục niệm: "Bút tiên bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta..." Cô bé lặp lại thêm vài lần, cây bút vẫn không hề có phản ứng. Nhưng sương mù màu xám trong lớp học ngày càng dày đặc, như muốn tụ lại quanh cây bút, chỉ là bị pháp trận Thời Xán bố trí chặn lại bên ngoài. Thời Xán nhắm mắt, hạ giọng niệm chú: "Trên trời mây mù, dưới đất mạch chảy, gió gào rừng rít, lửa cháy trong bếp, tứ phương thần linh, soi sáng lối lầm, truy tìm cội rễ!" Dưới đất, bốn người giấy nhỏ nằm trong tàn tro đồng loạt đứng dậy. Gió từ hai bên cửa sổ và cánh cửa lớn mở to tràn vào lớp học. Trong lúc nhất thời, kính cửa kêu rung, rèm cửa bay phần phật. Thư ký Vương và thầy Thượng lần đầu thấy cảnh tượng kỳ dị như vậy, không khỏi tròn xoe mắt. Thời Xán mở mắt, nói: "Gốc rễ tai họa, triệu hồi!" Gió trong lớp đột nhiên biến thành cuồng phong, thổi mạnh đến mức Chử Hoành Vũ phải đưa tay che mắt theo phản xạ. Văn Mịch Yên và Diệp Dương Gia dường như đã lường trước, không hề che mắt cũng chẳng né tránh, đứng thẳng trong lớp, mắt không rời bàn học giữa Lâm Trục Nguyệt và Vu Hiểu Yến. Một khi quá trình chiêu quỷ xảy ra sơ suất, họ sẽ lập tức ra tay. Điều kỳ quái là, dù gió mạnh đến mức nào, tờ giấy trên bàn cũng không hề bị cuốn lên, dán chặt xuống mặt bàn như có trọng lượng. Vu Hiểu Yến thét lên một tiếng. Cây bút trong tay cô bé động rồi. Nhưng nó không vẽ vòng tròn, mà lao thẳng về phía rìa tờ giấy, tốc độ rất nhanh, gần như sắp làm rách giấy, như thể đang cố gắng thoát khỏi tờ giấy dùng để giao tiếp với bút tiên này. Trong trò chơi bút tiên, có một quy tắc: Muốn tiễn bút tiên đi, nếu cây bút rời khỏi mặt giấy hoặc ngã xuống, tức là đã tiễn thành công. Tuy bút tiên bám trụ không chịu đi sẽ gây ra nhiều rắc rối, rời đi mới là tốt nhất. Thế nhưng Thời Xán đã tốn công sức lớn như vậy để triệu nó đến, sao có thể để nó chạy trốn dễ dàng? Thời Xán gọi: "Lâm Trục Nguyệt!" Lâm Trục Nguyệt phản ứng cực nhanh, còn chưa đợi Thời Xán gọi xong đã giơ tay phải lên, túm chặt cây bút đang vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Vu Hiểu Yến. Lâm Trục Nguyệt cảm nhận rõ có một lực nào đó đang kéo cây bút ra khỏi tờ giấy, nhưng lực ấy đối với cô thật sự quá yếu, chỉ cần dùng chút sức là có thể giữ chặt không cho nó nhúc nhích. Có lẽ vì đã nắm được cây bút, cũng coi như đã tiếp xúc với bút tiên. Lâm Trục Nguyệt lại lần nữa nhìn thấy bóng người từng xuất hiện bên khung cửa sổ của trung tâm tâm thần, thậm chí còn rõ ràng hơn cả lần trước. Đối phương mặc một bộ áo đen dệt bằng làn sương mù u ám, gương mặt trắng bệch với ngũ quan mang nét âm u giờ đây tràn ngập hoảng loạn và kinh ngạc. Một bàn tay trắng nhợt nắm lấy thân bút, tay còn lại đặt lên cổ tay đang nắm, vừa lùi về sau vừa cố sức kéo ra, như muốn xé bản thân khỏi cây bút bằng mọi giá. Vu Hiểu Yến hít vào một hơi rồi lập tức ngậm miệng lại. Hiển nhiên, cô bé cũng nhìn thấy bút tiên. "Cô có thể buông tay." Thời Xán bảo Vu Hiểu Yến thả tay, sau đó nói với bút tiên: "Đừng cố nữa, linh lực giữa mi và cậu ấy chênh nhau một trời một vực, cậu ấy đã muốn giữ thì mi không thể nào thoát được đâu." Thời Xán bước vào vòng tròn được chống đỡ bằng tro tàn và người giấy, đứng bên mép bàn, giọng nói lười biếng nhưng mang theo chút ngạo mạn của kẻ chiến thắng: "Thành thật trả lời đi, hai phách còn lại của Phạm Đào Đào, mi đã giấu ở đâu?" Lâm Trục Nguyệt cảm nhận được lực đạo trên cây bút trong tay mình đột nhiên thay đổi. Cô biết, cho dù mình buông tay, trận pháp Thời Xán chuẩn bị cũng không cho phép bút tiên chạy thoát. Vì thế cô hơi nới lỏng lực tay, để bút tiên có thể trả lời câu hỏi của Thời Xán. Ngón giữa tay trái Thời Xán khẽ móc, ngũ lôi chú lập tức phát động, một tia sét đánh thẳng vào bút tiên. "Dùng bút làm gì? Định thừa cơ bỏ chạy à?" Thời Xán nhìn bút tiên bị đánh đến run rẩy, lạnh giọng nói: "Dùng miệng trả lời, trong phòng này có tám người, bốn người là linh sư, nghe được mi nói." Bút tiên lắp bắp: "Người... người giữ chú..." Rốt cuộc nó đã chọc phải vị thần tiên nào thế này? Dẫu sao nó cũng là một lệ quỷ pháp lực mạnh mẽ, kiến thức sâu rộng, từng đối phó không ít linh sư, linh sư đối với nó vốn chẳng đáng là gì. Nhưng lúc này, nó lại bị một linh sư có linh lực mạnh đến mức khó tin dùng một cây bút và một bàn tay bắt được, còn bị người giữ chú uy hiếp!