"Nhưng cậu đã tới rồi."
Diệp Dương Gia có chút hả hê khi người khác gặp họa, nói: "Chỉ cần cậu không nghỉ học, cũng đừng giậm chân tại chỗ, tương lai ai mạnh nhất còn chưa biết đâu."
Thời Xán quay đầu lại: "Sao cứ lải nhải sau lưng tôi thế? Muốn bàn chuyện thì kéo nhau đi chỗ khác."
"Được thôi, kéo thì kéo."
Diệp Dương Gia lấy điện thoại ra, cười khẩy một tiếng: "Đến lúc đó cậu đừng có khóc lóc bảo chúng tôi cô lập cậu."
Thời Xán khinh thường liếc cậu: "Ai thèm khóc vì chuyện như vậy chứ?"
Bọn họ đi xuống lầu, xuyên qua lối thoát hiểm khu giảng dạy, vòng ra phía sau toà nhà. Phía sau là sân vận động, ở sườn bắc sân vận động có một rừng bách nhỏ, thường là nơi các cặp đôi yêu sớm trốn học ra hẹn hò.
Vừa vào rừng bách, Thời Xán nhắm mắt lại cảm nhận, sau đó bất đắc dĩ mở mắt ra: "Giấu kỹ thật đấy."
Anh chìa tay về phía Diệp Dương Gia: "Đưa cho tôi túi bát quái chứa sinh hồn, tôi cần lấy một luồng hồn hỏa."
Khoảng cách gần thế này, dùng hồn hỏa để tìm hồn phách sẽ rất hiệu quả. Chẳng qua, hồn phách của Phạm Đào Đào có chút yếu ớt, lấy hồn hỏa đối với cô bé không phải chuyện tốt.
Lâm Trục Nguyệt dường như cảm nhận được điều gì, bước đến một gốc cây: "Hình như tôi biết ở đâu rồi..."
Cô đứng cạnh thân cây, chỉ xuống đất: "Chắc là ở đây, đào thử xem?"
Thời Xán chậc một tiếng, lấy từ ba lô ra một cái xẻng gấp.
Diệp Dương Gia cũng bắt tay đào đất. Văn Mịch Yên và Lâm Trục Nguyệt đưa thêm một cái xẻng cho thầy Thượng và thư ký Vương. Bốn người chuyên chú đào bới trong rừng cây nhỏ.
Thầy Thượng vừa lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm:
"Thật sự ở đây ư? Sao đào mãi chưa thấy vậy?"
Đất rừng khô cứng, rễ cây đan chằng chịt, đối với một ông chú mập suốt ngày ngồi văn phòng như ông ấy thì đào bới thật sự chẳng dễ dàng gì.
Thời Xán rất tin vào linh cảm của Lâm Trục Nguyệt: "Đào sâu thêm chút nữa."
Họ đào thêm hơn mười phút, chặt đứt không ít rễ cây, cuối cùng cũng nhìn thấy một vài hoa văn gốm sứ lộ ra dưới lớp đất. Bọn họ cẩn thận đào thêm, đưa được món đồ sứ lên khỏi mặt đất.
Thời Xán nhấc cái bình sứ lên: "Là hũ tro cốt à? Còn giấu sinh hồn trong chính hũ tro cốt của mình, cũng biết chơi thật."
Anh mở nắp bình, một luồng khói trắng mờ ảo bay ra, quấn lấy đầu ngón tay Thời Xán.
Diệp Dương Gia vội vàng mở túi bát quái, luồng khói trắng từ đầu ngón tay chui vào túi, hợp nhất với những hồn phách khác bên trong.
Xử lý xong, Thời Xán đặt hũ tro cốt trở lại hố, xúc đất lấp lại.
Lâm Trục Nguyệt thắc mắc: "Cái này được chôn từ khi nào nhỉ?"
Thầy Thượng vừa lấp đất vừa đáp: "Chắc là rất lâu rồi. Rừng bách này trồng đã hơn mười mấy năm, trường học cũng xây hơn bốn mươi năm."
Lấp nhanh hơn đào, chẳng mấy chốc bọn họ đã lấp đầy hố đất.
Thời Xán đốt một lá bùa ngay trên hố đất: "Đào mộ người ta, theo lệ thì phải đốt ít vàng mã tạ tội."
Văn Mịch Yên đứng bên cạnh lắc đầu thở dài: "Nhưng chủ nhân ban đầu cũng chẳng nhận được, đốt cũng vô ích."
Lá bùa cháy hết, Thời Xán xúc ba xẻng đất đắp lên tro tàn, rồi xếp xẻng gấp lại, cất vào túi vải đen, sau đó mới nhét vào ba-lô.
"Ổn rồi, đi thôi."
Họ thu dọn đồ đạc, quay lại sân vận động, xuyên qua khu giảng dạy, ra khỏi cổng chính.
Chử Hoành Vũ và Vu Hiểu Yến không theo bọn họ vào trường, vẫn đang ngồi đợi trên xe thương vụ.
Dù gọi là xe thương vụ, nhưng cũng chẳng rộng rãi mấy. Thầy Thượng và thư ký Vương vẫn phải ngồi xe tuần tra để ra cổng trường.
Đến nơi, Văn Mịch Yên đưa cho Chử Hoành Vũ một xấp tài liệu: "Hợp đồng bảo mật."
Văn Mịch Yên nói với Chử Hoành Vũ: "Anh không bắt buộc phải ký, nhưng tất cả những ai biết chuyện này, dù có tham gia hay không, đều phải ký vào hợp đồng bảo mật, kể cả hiệu trưởng. Nếu hiệu trưởng không có mặt thì để lại chữ ký viết tay, nếu đi công tác thì ký bản điện tử."
"Đêm nay xử lý cho xong, ngày mai chúng tôi phải mang toàn bộ hợp đồng bảo mật quay về Thiên Thành."
Chử Hoành Vũ không phải lần đầu tiếp xúc với giới linh sư, cũng biết rõ những trình tự rắc rối của bọn họ, gật đầu đồng ý: "Để tôi lo."
Vu Hiểu Yến, thầy Thượng và thư ký và Vương được yêu cầu ký ngay tại chỗ.
Thầy Thượng in dấu vân tay xong, nhận khăn giấy Lâm Trục Nguyệt đưa để lau khô tay, lại hơi lo lắng hỏi: "Tôi ngủ hay nói mớ, không sao chứ?"
"Không sao."
Thời Xán đáp bằng giọng điệu thản nhiên: "Chuyện quái lạ như vậy, nếu có nói mớ thì người nghe được cũng chỉ nghĩ là mơ thôi."
Thầy Thượng gãi đầu: "... Ừm, cũng đúng nhỉ."
"Các thầy đưa cô bé này về nhà đi, nếu không yên tâm thì cứ đưa đến trung tâm sức khỏe tinh thần kiểm tra thêm một chút. Hoặc để cô bé ở lại theo dõi vài hôm, nếu không có vấn đề gì thì cho xuất viện."
Thời Xán đẩy Vu Hiểu Yến về phía nhóm giáo viên: "Chúng tôi phải tới bệnh viện giải quyết vấn đề của Phạm Đào Đào."
Thư ký Vương chủ động nhận việc: "Được, để tôi đưa cô bé về."
Sau khi chia tay Vu Hiểu Yến, Chử Hoành Vũ mở xe thương vụ, đưa nhóm Lâm Trục Nguyệt quay lại Bệnh viện Ngưu Thị. Họ mặc đồ cách ly, được phó viện trưởng dẫn vào ICU gặp lại Phạm Đào Đào.
Chỉ mới rời đi vài tiếng, trong phòng bệnh đã tụ lại từng đám sương mù - là đám oan hồn muốn xâm nhập vào cơ thể sống không còn hồn phách.
Diệp Dương Gia mở túi bát quái đựng sinh hồn ra.
Một làn khói trắng mờ ảo bay ra khỏi túi, khác với đám vong hồn, sinh hồn này trông rất tinh khiết. Tuy không ấm áp, nhưng cũng không lạnh lẽo âm u.
Khói trắng lặng lẽ bay về phía Phạm Đào Đào, từ phần chân bắt đầu len lỏi vào cơ thể. Nhưng tốc độ rất chậm, như thể bị thứ gì đó cản lại.
Lâm Trục Nguyệt đưa tay ra, chính xác rút ra một sợi chỉ đen, là [Duyên]. Một đầu sợi chỉ gắn vào hồn phách Phạm Đào Đào, đầu kia lại nối với túi bát quái chứa Bút Tiên.
Cô nói với Thời Xán: "Chính sợi chỉ này đang kéo hồn lại, không cho nó nhập thân."
Thời Xán không chút do dự, lập tức triệu hồi linh vũ Tuyệt đao, chém đứt sợi [Duyên] mà Lâm Trục Nguyệt vừa kéo ra.
Ngay khoảnh khắc sợi chỉ bị cắt đứt, tốc độ hồn phách nhập thể của Phạm Đào Đào lập tức tăng vọt.
Lâm Trục Nguyệt hơi nghi hoặc: "Sao hồn lại nhập từ chân?"
Văn Mịch Yên đứng ở cuối giường giải thích: "Trong Hoàng Đế Nội Kinh có viết: Người sinh ra nhờ khí trời đất, thành hình theo quy luật bốn mùa. Khí đất là nền tảng, là gốc rễ. Bộ phận cơ thể tiếp xúc trực tiếp với đất và hấp thu khí địa chính là bàn chân. Chân là nơi dễ tiếp nhận và bổ sung những gì cơ thể còn thiếu. Cho nên khi nhập hồn, chúng ta thường để hồn phách nhập về từ chân trước."