Chương 46: Quả thực rất địa ngục

Chào Mừng Đến Với Học Viện Linh Sư

Thân Xuất Viên Thủ 04-12-2025 20:58:46

Rất nhanh bọn họ đã về tới khách sạn. Ở tầng dưới tiện tay mua thêm vài món đồ dùng một lần, sau đó trực tiếp về phòng. Chử Hoành Vũ đã đặt cho bọn họ hai phòng suite tiêu chuẩn. Hai nam hai nữ, tất nhiên là chia phòng theo giới. Lâm Trục Nguyệt và Văn Mịch Yên lần lượt vào tắm rửa. Văn Mịch Yên ngồi trước gương làm một loạt các bước chăm sóc da phức tạp. Lâm Trục Nguyệt sấy tóc xong, cũng chỉ bôi qua chút kem dưỡng rồi leo lên giường. Cô thừa nhận mình hơi cẩu thả, nhưng học sinh cấp ba sống dưới áp lực của lịch học và bài vở thì hầu như ai cũng như vậy, thời gian bị bóp nghẹt, căn bản không thể dành công sức chăm chút cho da mặt. Phải đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba rồi mới có thể nghiêm túc chăm sóc da và trang điểm. Lâm Trục Nguyệt nằm trên giường, thầm nghĩ: Có lẽ nên cân nhắc mua bộ bộ mỹ phẩm dưỡng da... Mua hãng nào thì tốt nhỉ? Văn Mịch Yên chủ động mời mọc: "Trục Nguyệt, đắp mặt nạ không?" Lâm Trục Nguyệt ngồi dậy, thắc mắc hỏi: "Không phải chúng ta làm nhiệm vụ khẩn cấp sao? Hành lý còn chưa kịp thu xếp, sao cậu còn mang theo cả mặt nạ vậy?" "Trong ba lô của tôi lúc nào cũng có mặt nạ. Dù là nhiệm vụ khẩn cấp hay nhiệm vụ đã lên kế hoạch từ trước, tôi đều mang theo một hộp mặt nạ." Văn Mịch Yên vừa nói vừa không nhịn được thở dài: "Chẳng qua, thỉnh thoảng cũng gặp mấy nhiệm vụ phải nghỉ lại cả tháng trong núi sâu đồng hoang, mặt nạ mang không đủ thì thôi, còn bị lỡ kỳ thi của Học viện Linh Sư. Lúc về lại trường là đối mặt với một đống báo cáo với thi lại..." Lâm Trục Nguyệt cảm thán: "Làm linh sư cũng chẳng sướng hơn học sinh lớp 12 nhỉ..." "Tuy là cấp Cao Đẳng của Học viện Linh Sư tương đương với cấp ba và đại học bên ngoài, nhưng mà vẫn khác xa nhau đúng không?" Văn Mịch Yên hỏi: "Trường các cậu có câu lạc bộ không?" "Lớp 10 có tham gia, nhưng sau khi lên lớp 11 thì lui về hội viên tàng hình rồi." "Có du lịch ngoại khóa không?" Lâm Trục Nguyệt mặt vô biểu cảm trả lời: "Tôi từng về huyện ở một tuần, ăn cơm thì ăn trúng dây thép, ngủ thì phát hiện dưới nệm lóp dù che mưa đã dùng rồi. Uống Sprite thì trúng ngay hàng lậu." Văn Mịch Yên hít một hơi lạnh: "..." "Cấp hai với cấp ba của tôi đều là địa ngục." "Ngôi trường tư thục kia xếp hạng ngang với trường bọn tôi, nghe nói khá tốt. Phần lớn học sinh đều được tuyển thẳng hoặc đi du học, không tham gia thi đại học. Vì thế học hành khá nhẹ nhàng, thậm chí có thể xin nghỉ để đi du lịch... Nhưng muốn xin được xuất tuyển thẳng thì sức cạnh tranh không hề nhỏ. Muốn đi du học cũng phải đến trung tâm học thêm để thi IELTS, TOEFL, thậm chí có người vì học tiếng Anh mà nghỉ học một năm." Văn Mịch Yên gật đầu: "Quả thực rất địa ngục." Dưới lời mời của Văn Mịch Yên, Lâm Trục Nguyệt cũng đắp một cái mặt nạ. Đắp xong thì đi rửa mặt, thoa thêm lớp xịt khóa ẩm rồi leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Văn Mịch Yên lại hỏi cô: "Chắc cậu sẽ đỗ vào một trường đại học rất tốt nhỉ?" "Thành tích của tôi cũng tạm được, lại có hộ khẩu ở thành phố Nguyên." Lâm Trục Nguyệt xoay người, đối mặt với Văn Mịch Yên: "Vào một trường đại học tốt thì chắc là được, nhưng trường top 2 thì khỏi nghĩ. Đến lúc đó, mẹ với ông bà ngoại tôi chưa chắc đã chấp nhận trường tôi chọn, có khi còn muốn tống tôi ra nước ngoài." Văn Mịch Yên nghe xong, khẽ nói: "Nhà cậu hình như là gia thế hiển hách nhỉ." "Ừm, gia đình tôi cũng được xem là có nền tảng. Ông bà ngoại đều từng du học, còn quen nhau ở nước ngoài nữa." Cái thời ấy mà có thể đi du học, đủ biết là ghê gớm thế nào rồi. "Hai người họ rất nghiêm khắc." Giọng Lâm Trục Nguyệt có phần uể oải: "Nhưng có lẽ họ chỉ nghiêm với tôi thôi. Với em gái tôi thì là là ông bà hiền từ dịu dàng." Từ sau khi đoạn video đánh quỷ trong nhà vệ sinh bị phát tán, Thiên Thành đã điều tra về thân phận của Lâm Trục Nguyệt, nên Văn Mịch Yên cũng nắm được kha khá chuyện nhà cô. Mẹ của Lâm Trục Nguyệt là tiểu thư hào môn, từng yêu cha cô. Ngay khi hai người định công khai mối quan hệ với gia đình thì mẹ cô bất ngờ có thai, cha cô cũng đột ngột qua đời ở nước ngoài. Nhà họ Lâm từng điều tra người đàn ông đó nhưng không tìm được bất kỳ thông tin có ích nào. Ông bà ngoại yêu cầu mẹ cô bỏ đứa bé, nhưng bà kiên quyết giữ lại, tự tay nuôi dưỡng Lâm Trục Nguyệt suốt ba năm. Sau đó bà kết hôn với một người môn đăng hộ đối, sinh thêm con, rồi đưa Lâm Trục Nguyệt đi nơi khác. Lâm Trục Nguyệt lớn lên dưới sự chăm sóc của bảo mẫu. Nhà họ Lâm cũng không ngược đãi cô. Bảo mẫu thay hết người này đến người khác, có cả tài xế và đầu bếp. Số dư trong thẻ ngân hàng chưa từng dưới sáu chữ số. Mãi đến cấp ba, cô mới bắt đầu sống một mình. Lúc lén dọn khỏi ký túc xá ra ngoài thuê trọ, cô từng xảy ra mâu thuẫn với người nhà. Nhưng bọn họ cũng không quá khắt khe về chuyện quản lý cô. Sau khi cãi nhau thì mua luôn cho cô một căn hộ gần trường, chuyển vào thẻ càng nhiều tiền hơn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Văn Mịch Yên im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện cậu chuyển vào học viện Linh Sư, vẫn chưa thông báo cho người nhà cậu biết. Vì đây là chuyển trường bắt buộc, mà cậu đã đủ mười tám tuổi, nên có thể bỏ qua người giám hộ để trực tiếp đưa đi, nhưng vẫn phải thông báo đúng thủ tục." Lẽ ra nên báo từ sớm rồi. Nhưng chuyện của Lâm Trục Nguyệt khá rắc rối. Một khi thông báo đến nhà họ Lâm, thì sẽ phải nhắc đến cha của Lâm Trục Nguyệt , cùng với gia tộc đứng sau ông, kéo theo hàng loạt chuyện vốn không nên để nhà họ Lâm biết cũng sẽ bị lộ ra. Phía phủ Linh Sư thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần để nói rõ những chuyện này với Lâm Trục Nguyệt, càng đừng bàn tới mẹ và ông bà ngoại của cô – những người hoàn toàn không có liên quan gì đến phủ Linh Sư. Lâm Trục Nguyệt không trông mong gì vào việc thông báo với gia đình, bình tĩnh nói: "Chờ bọn họ phát hiện rồi tính. Chắc chắn sẽ lại ầm ĩ lên, nhưng tôi không muốn tranh cãi." Cho dù nhà họ Lâm có thủ đoạn gì thì cũng không thể can thiệp vào phủ Linh Sư. Cùng lắm là cắt chi phí sinh hoạt của cô thôi. Nhưng linh sư đi làm nhiệm vụ có thể kiếm được tiền thưởng rất lớn, Lâm Trục Nguyệt đã có khả năng tự nuôi sống mình, chẳng còn bận tâm đến khoản sinh hoạt phí từ gia đình nữa.