Sau sinh nhật bạn, rất nhanh tới sinh nhật của bà ngoại.
Phan Duyệt Nghi có chút phiền não, cô không biết nên tặng bà ngoại món gì làm quà sinh nhật.
Cô chỉ là một học sinh, không thể mua được món quà quá đắt tiền. Nhưng tặng quà là ở tấm lòng, cô tin rằng cho dù chỉ viết tay một tấm thiệp chúc mừng, bà ngoại thấy được cũng sẽ cười tươi rạng rỡ.
Tuy nhiên Phan Duyệt Nghi vẫn muốn có một chút sáng tạo, để bà ngoại càng vui hơn, chứ không phải qua loa cho có.
Cô chợt nảy ra một ý tưởng.
Tuy bà ngoại nấu ăn thanh đạm, nhưng bà lại rất thích đồ ngọt, điểm này Phan Duyệt Nghi biết rất rõ.
Vậy thì mang khoai từ đào ngâm cho bà ăn thử thế nào nhỉ? Đào mang ý mừng thọ, hàm ý tốt đẹp, nghĩ như vậy, đúng là hoàn hảo.
Để kế hoạch này không xảy ra sai sót, Phan Duyệt Nghi đến Tiệm cơm Nam Lai từ mấy ngày trước, thấy món khoai từ đào ngâm đã bị gỡ khỏi thực đơn, cô lập tức vô vọng ôm đầu.
"Sao không còn món khoai từ đào ngâm nữa? Quán không bán nữa rồi à?"
Nghe được đáp án là hôm nay không mua khoai từ, Phan Duyệt Nghi sợ rằng đây là cách nói khéo để bỏ món này khỏi thực đơn, liền vội vàng nói: "Vậy em đặt trước, chị có thể làm giúp em vài phần không?"
"Chuyện này cũng được thôi." Nam Đồ ghi ngày Phan Duyệt Nghi nói vào sổ nhắc nhở, sợ mình quên mất."Em thích ăn khoai từ đào ngâm đến vậy sao?"
"Không phải, em muốn tặng cho bà ngoại..." Lời vừa thốt ra, Phan Duyệt Nghi chợt nhận ra mình nói dễ gây hiểu nhầm, vội vàng giải thích: "Không phải không phải! Em cũng thích ăn, ý em là chính vì em thích ăn, nên cũng muốn để bà ngoại em được ăn món này vào ngày sinh nhật bà."
Sinh nhật... khóe môi Nam Đồ bất giác cong lên một nụ cười, rất nhanh lại thu về. Cô đã rất quen với Phan Duyệt Nghi rồi, cũng biết cô bé này kéo không ít khách về cho tiệm, đúng là tay mồi khách tài ba.
"Yên tâm đi, hôm đó em đến lấy là được. Nhưng khoai từ đào ngâm sau khi mang về tốt nhất đừng để lâu, ăn càng sớm càng tốt."
"Vâng vâng!"
Đến ngày sinh nhật bà ngoại, Phan Duyệt Nghi đặc biệt nhờ ba đến trường đón rồi vòng xe qua quán Tiệm cơm Nam Lai một chuyến.
"Khách sạn mình đặt đâu có ở khu này mà?"
"Con chỉ tới lấy một thứ thôi, ai da, ba đừng nhìn." Phan Duyệt Nghi thần thần bí bí giấu chiếc hộp đã đóng gói ra sau lưng.
Tới phòng ăn trong khách sạn, ngồi đợi một lúc thì mẹ Phan dẫn ông bà ngoại đến.
Ánh đèn chiếu rọi lên mặt bàn được trang trí bằng hoa tươi, giữa bàn là chiếc bánh sinh nhật tinh xảo, xung quanh là những món ăn đã đặt sẵn, đều là các món mang ý nghĩa tốt lành, Phan Duyệt Nghi đã len lén xem thực đơn, nào là canh kim ngọc mãn đường; tứ quý bình an; cơm chiên cát tường như ý... Đến giờ cô mới vỡ lẽ, thật ra chỉ là canh bắp sườn củ cải, đậu cô ve xào và cơm chiên thập cẩm.
Hát xong bài chúc mừng sinh nhật, cắt bánh kem xong, Phan Duyệt Nghi không kìm được đứng dậy, dâng lên món quà sinh nhật mà mình chuẩn bị cho bà.
Bà ngoại mở hộp, thấy bên trong là hai hàng tám quả đào nhỏ xinh xắn đáng yêu, sắc mặt hơi sững lại.
"Bà ơi, món này tên là..." Phan Duyệt Nghi vừa định giới thiệu tên món tráng miệng. Không ngờ ông và bà đồng thanh thốt lên: "Khoai từ đào ngâm!"
Phan Duyệt Nghi kinh ngạc: "Ông bà cũng biết món này ạ? Con còn tưởng món này không nổi tiếng lắm. Lần đầu con thấy tên món, còn tưởng là chè nấu từ khoai từ và miếng đào cơ đấy."
"Sao lại không biết chứ." bà ngoại lộ ra vẻ hoài niệm: "Trước kia có một tiệm ăn lâu năm ở khu này, tay nghề ông chủ rất giỏi, ông ấy chính là người làm được món khoai từ đào ngâm này, nhưng vì tiệm lúc nào cũng đông nghịt khách, món này lại cầu kỳ, khách muốn gọi, ông ấy cũng không làm!