"Vỏ bánh để nghiêng trên lòng bàn tay rồi gắp một ít nhân vào." Nam Đồ tỉ mỉ chỉ cho Tân Hoan cách gói hoành thánh.
Tân Hoan chăm chú dõi theo từng động tác của Nam Đồ, xác định đã nhìn kỹ rồi mới bắt đầu làm bước tiếp theo. Gập một góc của vỏ bánh bao lấy nhân, để chiếc hoành thánh trong tay thành hình tam giác. Bước tiếp theo là gì?
Động tác gói hoành thánh của Nam Đồ trôi chảy như nước chảy mây trôi, ngón tay trắng trẻo linh hoạt như bướm lượn giữa hoa, mãi đến khi cô cố ý làm chậm lại thì Tân Hoan mới nhìn rõ: thì ra là gập hai đầu của phần vỏ vừa gói lại, thế là trong lòng bàn tay đã có một chiếc hoành thánh hình thỏi vàng hoàn chỉnh.
"Em gói xong rồi!" Tân Hoan nở nụ cười thật tươi.
Nam Đồ khen ngợi: "Gói tốt lắm!"
Tuy quán vẫn chưa mở cửa, nhưng bây giờ là thời điểm thích hợp để gói hoành thánh. Gói hết phần nhân đã chuẩn bị, bán hết thì càng tốt, nếu không thì bỏ vào ngăn đông, sau này có thể làm cơm cho nhân viên. Khi Nam Đồ và Tân Hoan bận đến mức không có thời gian nấu ăn cho bản thân, chỉ cần lấy hoành thánh ra nấu lên là có thể ăn ngay, cũng rất tiện lợi.
Nhưng ý tưởng này vẫn chưa kịp thực hiện.
Đúng lúc hoành thánh sống được xếp gọn gàng trên bàn bếp, đều tăm tắp cả về kích cỡ, Nam Đồ nghe thấy tiếng chuông gió leng keng vang lên trong trẻo.
Khách cũ từ thế giới tận thế đã quay lại.
Kỷ Hạng Minh ôm một khẩu súng máy sải bước vào trong, đưa khẩu súng ra phía trước: "Cho chúng tôi đủ đồ ăn và nước, khẩu súng này là của cô!"
Cô cần súng máy làm gì chứ?! Động tác gói hoành thánh của Nam Đồ khựng lại, nói đầy bất lực: "Anh à, vàng của anh đâu rồi?"
Mặt Kỷ Hạng Minh hơi đỏ lên, vàng? Tất nhiên là đã đổi thành súng rồi. Lần trước ở Sa mạc An Kim mất súng, về nhà anh đã dùng vàng đổi lấy vũ khí mới. Sau khoảng thời gian làm lính đánh thuê, Kỷ Hạng Minh đã thấm thía ý nghĩa của được và mất, chỉ cần anh còn sống, chẳng có gì là không thể buông tay.
"Nếu anh không có vàng, dùng tinh hạch cũng trả được tiền cơm." Nam Đồ lau tay, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tân Hoan, người từ lúc Kỷ Hạng Minh bước vào đã lao ngay đến trước mặt cô, đứng chắn như tư thế bảo vệ.
"Đừng lo, là khách hàng."
Lúc này Tân Hoan mới từ từ dời ánh mắt đầy cảnh giác khỏi Kỷ Hạng Minh.
"Muốn tinh hạch đúng không, tôi có đây!" Một giọng nói khác vang lên từ cửa.
Xem ra lần này khách đến cũng không ít, tâm trạng Nam Đồ lập tức tốt lên, ngay cả hành động lỗ mãng của Kỷ Hạng Minh cũng bị cô quên khuấy.
"Các vị muốn ăn gì? Hôm nay có món đặc biệt là hoành thánh tam tiên." Nam Đồ liếc qua giá đề xuất của hệ thống: "Một tô chỉ cần một tinh hạch cấp hai."
Ánh mắt cô lướt qua từng người, không bỏ sót cả Tân Hoan.
Một tinh hạch cấp hai tương đương một trăm tệ ở thế giới của cô, nhưng trong thế giới tận thế thì giá trị như thế nào? Có ai cảm thấy đắt không?