Chương 34: Nước sạch là quý nhất

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:27:10

"Vậy phải làm sao? Học mấy đội hạng ba đó, đuổi thành viên ra ngoài cho tự sinh tự diệt? Làm chuyện này rồi còn ngẩng đầu làm người được không? Cái đội này còn đoàn kết gì nữa? Sau này còn ai dám giao lưng mình cho đồng đội không?" "Cho nên tôi mới nói ở lại tìm dị thú, uống máu dị thú để bổ sung nước." "Phần lớn máu dị thú đều có độc! Ai may mắn đến mức gặp đúng con không độc lại đủ to mà lấy máu?" Trong lúc tranh cãi gay gắt, có một giọng nói trầm thấp đầy hối hận vang lên: "Là tôi không trông kỹ túi nước, xin lỗi mọi người, để tôi đi, tôi tình nguyện." Tối hôm qua, Phan Dương phụ trách canh gác, do thiếu kinh nghiệm nên không phát hiện túi nước lớn nhất bị chuột cát gặm thủng. Nước rò ra nền cát không phát ra âm thanh, ngay lập tức bị hút sạch. Đến sáng khi mọi người dậy, túi nước đã vơi một nửa. So với nước sạch quý giá, mất chút thịt khô hay đồ hộp cũng chẳng đáng là bao. Cả nhóm vẫn tiếp tục tranh cãi không dứt, Phan Dương vừa nói xong, tranh thủ lúc mọi người không chú ý đến mình, nghiến răng một cái rồi dứt khoát chạy về một hướng. Kỷ Hạng Minh, đang lặng lẽ đứng bên, lập tức túm lấy dây ba lô kéo Phan Dương lại. Tay vẫn nắm chặt dây đeo, Kỷ Hạng Minh bất ngờ lớn tiếng: "Đã đến mức này rồi, chi bằng đến thử vận may ở quán ăn tôi từng nói." Chẳng ai nghĩ tới còn có khả năng đó, nên tất cả đều im bặt, chỉ có những ánh mắt trao đổi lẫn nhau, vẫn mang theo hoài nghi rõ rệt. "Giải Vi, cô có thấy sốt thịt bò tôi mang về không?" Kỷ Hạng Minh chỉ vào một người hỏi. "Thấy rồi." Giải Vi tóc ngắn gọn gàng, bên trán có vết sẹo nhỏ, đáp thật thà. Không chỉ thấy, cô còn nếm thử rồi, thật sự rất ngon. Kẹp trong bánh mì khô họ mang theo, dầu từ sốt thịt ngấm vào bánh mì khô khốc, khiến thứ vốn khó nuốt ấy trở nên dễ ăn hơn hẳn. Chưa kể đến miếng thịt mềm giòn nghiền giữa răng, cái cảm giác đậm đà chắc nịch ấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy sướng rơn. Kỷ Hạng Minh quay sang nhìn một người khác: "Lão Đoạn, chúng ta ở cùng nhau trong Thiên Lăng Thành, hành lý cũng soạn cùng nhau, anh có thấy tôi mua sốt thịt bò này rồi mang tới Sa mạc An Kim không?" Lão Đoạn do dự một chút rồi nói: "Không có." "Vậy sốt thịt bò của tôi từ đâu ra?" Kỷ Hạng Minh hỏi dứt khoát, nhìn từng người trong đội. Các đồng đội đều tránh ánh mắt anh. Vì quá khó tin nên không ai tin rằng anh thật sự từng vào một quán ăn trong sa mạc. Kỷ Hạng Minh cũng không cần họ phải tin, nhưng vào thời khắc sinh tử thế này, anh vẫn muốn đánh cược một lần, hy vọng quán ăn thần bí đó vẫn còn ở đó, hy vọng vẫn có thể lấy được thức ăn và nước uống từ nơi đó. Có lẽ như vậy, sẽ không có ai trong đội phải chết giữa sa mạc này.