Chương 45: Cô thật sự muốn làm việc ở đây cả đời!

Tiệm Cơm Nhỏ Kết Nối Vạn Giới

Vãn Tinh Sương 17-07-2025 07:27:46

Nam Đồ dùng gần mười loại gia vị xào dậy mùi, sau đó đổ nước hầm vào tiếp tục đun, nêm nếm hoàn chỉnh, nước sốt mới coi như thành hình. Khi cho đậu hoa vào, không được để lửa lớn, thời gian cũng không được lâu, sau khi tắt bếp còn phải đợi một lát, dùng nhiệt dư của nước sốt để ủ ra vị nền, mới có được hương vị đậu hoa như hiện tại. Ngoài đậu hoa bò béo, những món khác cũng nhanh chóng bị mấy cô gái ăn sạch sẽ. "Ăn xong quán này thì sau biết ăn gì ở căng tin trường nữa đây!" Bao Lợi Lợi cảm thán. Đúng lúc ấy, khoai từ đào ngâm chậm rãi được mang lên, nhưng là món tráng miệng thì dùng sau bữa chính cũng vừa vặn. Phan Duyệt Nghi hiểu nhầm rồi, cái gọi là khoai từ đào ngâm, không phải chè nấu từ khoai từ và đào, mà là đào làm từ khoai từ nghiền. Khoai từ hấp chín lột vỏ rồi nghiền nhuyễn, trộn cùng bột nếp, nặn thành hình quả đào nhỏ nhắn xinh xắn, dùng sống dao ấn thành một đường rãnh bên sườn, đầu bóp nhọn, chóp đào được quét nhẹ nước ép rau dền đỏ, những quả đào hồng hồng trông sống động vô cùng. Mấy cô gái thấy liền thích mê, dù bụng đã căng, cũng cố chia nhau ăn hết một đĩa khoai từ đào ngâm. Ra đến cửa tiệm, cả nhóm đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn tấm biển trên cao - Tiệm cơm Nam Lai, họ đã ghi nhớ rồi! *** Qua giờ cao điểm buổi trưa, Tân Hoan lau sạch từng chiếc bàn, bất giác nhìn ra ngoài cửa, cô lập tức đứng thẳng người, nét mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc. "Tân Hoan." Nam Đồ đang gọi cô. Tân Hoan lập tức đáp lời đi đến. Thấy Nam Đồ chỉ vào hai quả đào hồng đặt trên đĩa sứ trắng nói: "Khoai từ đào ngâm làm khá phiền phức, vừa hay lần này tôi làm dư vài cái, em nếm thử đi." "Cho em sao?" Tân Hoan lập tức cười tươi như hoa, khoai từ đào ngâm đẹp quá trời, lúc nãy đưa món cho khách cô còn lén nhìn thêm mấy lần, vậy mà Nam Đồ lại để ý thấy. Cô không thích giả vờ khách sáo, Nam Đồ bảo cô ăn, cô cũng muốn ăn, vậy thì ăn thôi. Đồ ngon ăn vào bụng, nhưng cũng ghi khắc vào lòng, nhớ mãi là đủ rồi. "Em thích vị nào? Mật hoa quế, hay sốt anh đào?" Nam Đồ hỏi. "Sốt anh đào!" Tân Hoan không cần suy nghĩ mà đáp ngay. Một thìa sốt anh đào rưới lên, men theo đường cong mượt mà của trái đào chầm chậm chảy xuống, làm khoai từ đào ngâm thêm phần bóng bẩy rực rỡ. Tân Hoan cầm thìa, xúc nhẹ một góc quả đào. Vào miệng đầu tiên là vị chua ngọt của sốt anh đào chiếm trọn sự chú ý, sau đó vị ngọt dịu của khoai từ và bột nếp mới dần hiện ra, kết cấu mềm dẻo mịn mượt, hoàn toàn không lợn cợn, tựa như dùng đầu lưỡi vuốt ve nhung lụa vậy. Lúc cô thầm cảm thán như thế, Nam Đồ chỉ cười nói: "Chứng tỏ khoai từ em nghiền nhuyễn thật." Không phải không phải! Tân Hoan miệng bận ăn, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu, khoai từ và bột nếp bình thường mà có thể biến hoá thành món tráng miệng tuyệt vời đến vậy, chỉ có Nam Đồ mới làm được. Cô một hơi ăn liền hai quả khoai từ đào ngâm. Cảm giác mấy ngày nay ăn ở Tiệm cơm Nam Lai, còn ngon hơn cả đời trước cộng lại. Nam Đồ thật sự quá tốt với cô rồi, chỉ cần chị ấy chịu giữ cô lại, cô thật sự muốn làm việc ở đây cả đời! "Đúng rồi, Chị Nam Đồ, mấy hôm nay em cứ thấy có một bà cụ đứng bên kia đường nhìn chằm chằm về phía quán mình. Không vào ăn gì cả, không biết đang định làm gì." Tuy đối phương ngoài việc lén lút nhìn vào cũng chưa làm gì khác, nhưng Tân Hoan vẫn sinh ra cảm giác cảnh giác mơ hồ, lập tức nhắc nhở Nam Đồ. "Chỉ nhìn thôi à? Vậy thì cũng không có gì." Tuy hơi kỳ lạ, nhưng nhìn quanh cũng chẳng phải tội, đừng nói là đứng bên đường, kể cả vào tiệm mà chỉ đứng nhìn không gọi món, Nam Đồ cũng vẫn phải giữ thái độ niềm nở. Cô chỉ nói: "Lần sau gặp lại tình huống như vậy, em nhắc chị một tiếng nhé."