Vậy mà miếng gà vừa đưa vào miệng, chưa bàn tới vị chua cay thanh mát, phần thịt lại mềm mịn lạ thường, không cần nhai nhiều, cắn nhẹ dã cắt được từng sợi thớ thịt, để lại cảm giác dai dai, mượt mà. Chút da gà đi kèm còn có độ dai nhẹ, thoáng qua trong miệng khiến người ta không khỏi muốn đuổi theo cảm giác ấy thêm một lần nữa.
"Ngon quá!" Những người khác cũng lần lượt trầm trồ.
"Thịt gà mềm ghê!"
"Bảo sao giá cao, đây là gà nuôi thả, hơn nữa còn không phải dùng ức gà rẻ tiền nhất."
Cũng có người không ăn cay giỏi cứ lè lưỡi liên tục: "Cay tận óc, cay thật đấy! Nhưng mà sướng!" Vị cay dần tan trong khoang miệng vẫn còn rõ ràng, nhưng tay cầm đũa đã không tự chủ vươn ra lần nữa.
Chưa đầy ba phút, đáy đĩa chỉ còn sót lại chút nước sốt và vài mảnh ớt nhỏ li ti, tất cả đã bị quét sạch, đến cả dưa leo lót dưới cũng không còn lấy một lát.
"Hahaha." Lưu Y cười sung sướng: "Tranh nhau ăn đúng là ngon hơn, phải không? Duyệt Nghi nói đúng, tiệm cơm này thật sự có ma lực, khiến người ta muốn liếm sạch cả đĩa."
Chưa ngồi với đĩa trống bao lâu, món đậu hoa bò béo nóng hổi đã được mang lên bàn.
Một làn hương đậm đà mạnh mẽ quét sạch cả không gian nhỏ bé này, lập tức đánh tan mùi chanh nhè nhẹ còn sót lại từ món gà xé.
Một núi thịt bò béo chất cao vút trong nồi đất, rắc đầy ớt xanh ớt đỏ xen kẽ, nước dùng vừa nhấc khỏi bếp vẫn đang sôi lăn tăn nổi bọt nhỏ, tỏa ra hương thơm đậm đà khiến người ta say mê. Còn phần đậu hoa trắng mịn nhất lại ẩn sâu trong đáy nồi, kích thích người ta khám phá.
"Ục."
"Ục."
Dù vừa mới chia nhau một đĩa gà xé sốt chanh, nhưng mấy cô gái không những không thấy no, trái lại còn bị vị chua cay của món gà kích thích khiến càng thêm đói. Giờ trông thấy một nồi đậu hoa bò béo thơm ngào ngạt thế này, ai nấy đều vô thức nuốt nước miếng.
Mọi người liếc nhau một cái, còn chờ gì nữa, bắt đầu thôi!
Vài đôi đũa đồng loạt vươn ra, ai cũng gắp được một miếng bò béo mỏng như cánh ve, run rẩy trên đầu đũa.
Người sốt ruột thì nhét thẳng vào miệng, miếng thịt bò nạc mỡ xen kẽ thấm đẫm nước sốt đậm đà lan khắp khoang miệng, vị tươi cay mặn mà tức khắc bùng nổ.
Bao Lợi Lợi - người không ăn không được cơm đặt miếng bò lên cơm trắng, nước sốt rưới xuống khiến từng hạt cơm bóng mượt, đũa cuộn một cái, thịt bò cùng cơm trắng đưa vào miệng.
Khi răng cắn xuống, miếng bò mỏng ấy đã thấm đẫm nước dùng, không hề khô cứng mà ngược lại, hào phóng bung ra vị đậm đà mộc mạc, mang theo hương thơm nhè nhẹ của đậu hoa, đúng là cặp bài trùng với cơm.
Món đậu hoa bò béo này, xứng đáng nhận được lời khen đỉnh nhất từ tín đồ cơm trắng: "Rất đưa cơm!"
Vừa đặt đũa xuống, Bao Lợi Lợi lập tức cầm muỗng lên, múc một muỗng lớn nước dùng vào bát, rồi mới thỏa mãn tiếp tục lao vào trận chiến tranh giành bò béo.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao khách trong tiệm lại yên lặng đến vậy, có món ăn ngon như thế trước mặt, ai mà còn rảnh để nói chuyện?
Chớp mắt một cái, cơm trong bát mọi người đã vơi đi thấy rõ, lớp thịt bò cuộn bên trên nồi cũng bị vét sạch, để lộ phần đậu hoa trắng muốt bên dưới.
Đậu hoa phải dùng muỗng mới múc được, muỗng vừa chạm xuống, cảm giác như cây muỗng bình thường trong tay hóa thành vũ khí thần thánh có thể cắt sắt như bùn, gần như không gặp lực cản nào, đã múc được một thìa đậu hoa núng nính.
Nhìn thì đậu hoa có vẻ thanh đạm, nhưng không ngờ lại rất đậm đà, mềm mịn đến mức dường như tan chảy ngay trên đầu lưỡi, vừa giải phóng vị ngọt của nước dùng, vừa không quên tỏa ra mùi đậu dịu nhẹ, ôn hòa.
"Món này, món này..." Phan Duyệt Nghi chỉ vào đậu hoa trong nồi, kích động đến nỗi không biết nói gì cho phải.
Sao có thể ngon đến thế này chứ!
Món đậu hoa vốn khó ngấm gia vị nay lại đậm đà như thế, chắc hẳn phương pháp nấu và loại nước dùng đều có kỹ thuật cao.