Dù đường không xa, Tôn Anh vẫn rất cẩn thận khi mang loại cà chua này, lúc chất lên xe luôn để ở trên cùng sợ bị đè, còn phải lót rơm dày trong rổ, cuối cùng chỉ dám đựng có nửa rổ, không thì mấy quả dưới cùng sẽ bị dập nát.
Tôn Anh định cho không, nhưng Nam Đồ kiên quyết trả giá gấp mấy lần so với cà chua thường. Mấy quả bị dập, bị va chạm cũng đều tính vào cân theo yêu cầu khẩn thiết của Nam Đồ.
Đã làm phiền Tôn Anh, nếu không để người ta kiếm được chút tiền, chính Nam Đồ cũng thấy áy náy.
Cô ghi nhớ ân tình này trong lòng, chở nửa xe thực phẩm quay về tiệm cơm.
***
Phan Duyệt Nghi đeo cặp sách bước ra từ cổng chính Nhất Trung Giang Diêu, đúng lúc đối diện có chiếc xe buýt chạy tới, cô liền chạy nhanh vài bước rồi nhảy lên xe.
Hôm nay là chủ nhật, học sinh chỉ học nửa buổi, chiều cô định đi thăm ông bà ngoại.
Tuy nhiên, trước đó, cô phải giải quyết cái bụng đang réo ầm ĩ như đang hát khúc "Không có gì" đã.
Không phải ông bà ngoại tiếc cô một bữa cơm, mà thật ra là khẩu vị của cô và hai người không hợp.
Ông ngoại và bà ngoại thay phiên nhau nấu ăn, mấy năm gần đây không biết có phải vì lớn tuổi mà vị giác của ông bị giảm sút hay không, khẩu vị ngày càng đậm. Ăn cơm ông nấu, Phan Duyệt Nghi vừa nuốt một miếng liền lập tức nghĩ ngay đến một câu: "Mùi vị của biển, tôi biết."
Còn bà ngoại thì vị giác vẫn bình thường, nhưng lại cho rằng ăn mặn như vậy không tốt cho sức khỏe của cả hai, cần kiểm soát lượng muối hấp thụ. Vì thế đến lượt bà nấu, món ăn chẳng khác gì rau nhúng nước sôi.
Mặc dù khi cả nhà con gái đến ăn, bà ngoại và ông ngoại cũng có ý cân nhắc khẩu vị của người trẻ, nhưng sau từng ấy năm, thói quen đã thành nếp, chẳng dễ gì thay đổi được.
Phan Duyệt Nghi từng khéo léo gợi ý bà ngoại rằng, hai người có thể điều chỉnh lượng muối để dung hòa khẩu vị, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe hơn. Nhưng bà ngoại khó xử từ chối: "Thế thì sau hai bữa ông cháu chẳng còn cảm nhận được vị gì nữa."
Thế nên Phan Duyệt Nghi chọn cách ăn xong rồi mới đến nhà bà, viện cớ là đã ăn ở căng tin trường rồi.
Còn tại sao không ăn thật ở căng tin? Tất nhiên là vì tuần trước cô mới phát hiện trong phần cơm chay năm đồng của căng tin có đầy "chất đạm" không mời mà đến.
Đi xe buýt tới gần khu nhà bà, Phan Duyệt Nghi xuống xe, bắt đầu tìm quán ăn vừa ý.
Không biết từ bao giờ trên con phố này lại mở thêm một quán mới, cô nhấc chân bước vào, định bụng thử xem tay nghề ở đây ra sao!
Người mang thực đơn ra là một chị gái xinh đẹp, nụ cười dịu dàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, còn tặng kèm cho cô một ly trà chanh. Là người mê nhan sắc, Phan Duyệt Nghi lập tức phấn chấn tinh thần.
Nhưng đang vui vẻ thì cô chợt thấy bảng giá trên thực đơn, nét mặt hơi đông cứng lại. Hơn hai chục tệ cho một phần mì lạnh? Hơn ba mươi tệ cho một đĩa đậu phụ?
Không phải là không trả nổi, mà là gọi mấy món thế này khiến cô có cảm giác mình như con gà bị vặt lông.