Chân Tần Chân Chân ngắn, dần dần không theo kịp, Tần Chiêu bèn bế nàng lên đi.
Bách Yến Lâu là tửu lầu tốt nhất thành Thịnh Kinh, người ra vào tự nhiên cũng là quan to quý tộc. Nếu chỉ có mấy người bọn Tần Chân Chân, e là vừa đến gần Bách Yến Lâu đã bị đuổi đi rồi, nhưng vì người của Bách Yến Lâu này quen biết Ninh Quốc Công, nên bốn người thuận lợi đi vào.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến nhã gian, Tần Chân Chân giọng sữa nói: "Tổ phụ, chúng ta muốn rửa mặt rửa tay."
Ninh Quốc Công đang khó xử không biết có nên hỏi Văn Tử Nhân có muốn rửa mặt rửa tay không, nay Tần Chân Chân lên tiếng coi như đã giải quyết giúp ông nỗi băn khoăn này, ông lập tức sai tiểu nhị thu xếp nước nóng sạch sẽ mang lên.
Sau một hồi thu dọn, Hoàng Thượng nhìn Tần Chân Chân trắng trẻo mập mạp, khen Ninh Quốc Công: "Ninh khanh, tôn nữ này của khanh thật đáng yêu."
Tần Chân Chân cũng không ngượng ngùng, toe toét cười tự tin, nói với Hoàng Thượng: "Hàn thúc thúc thật có mắt nhìn, không giống như cháu của ngài, chẳng có chút mắt nhìn nào cả."
Ninh Quốc Công nghiêm mặt nói: "Thập Tam, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, thật không có quy củ."
Tần Chiêu tim thót lên, lập tức đứng dậy xin tội: "Tiểu nữ còn nhỏ, ăn nói không lựa lời, xin Hàn tiên sinh thứ tội."
Hoàng Thượng không vui trừng mắt nhìn Ninh Quốc Công một cái: "Ninh khanh, đừng có hung dữ như vậy dọa tiểu cô nương sợ."
Văn Tử Nhân cũng không mấy vui vẻ liếc Ninh Quốc Công một cái: "Ninh Quốc Công nên có sự hiền từ của một người ông."
Ngay cả Bách Lý Minh Nghiên bị nói móc cũng lên tiếng: "Mập ú không biết thân phận của cậu, gọi cậu là Hàn thúc thúc vốn cũng bình thường."
Ninh Quốc Công: "..." Sao đột nhiên ông lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người thế này.
Tiểu nhân trong lòng Tần Chân Chân cười đến lộn ruột, nàng biết tổ phụ không có ác ý, chỉ sợ nàng bị Hoàng Thượng không thích, nhưng mọi người đều bảo vệ nàng, cảm giác này cũng thật tuyệt.
Ngay cả việc Bách Lý Minh Nghiên gọi nàng là Mập ú nàng cũng lười so đo với hắn.
Đôi mắt to tròn của nàng đầy vẻ nghi hoặc nhìn Bách Lý Minh Nghiên: "Cậu của ngươi thân phận gì vậy, tại sao tổ phụ ta lại sợ ông ấy thế?" Nàng đương nhiên là biết, nhưng không thể tỏ ra là mình biết.
Trong số những người có mặt, e là chỉ có một mình Tần Chân Chân không biết, vì vậy Bách Lý Minh Nghiên cũng không che giấu: "Ông ấy là Hoàng Thượng."
Tần Chân Chân trong lòng vô cùng rối rắm, một đứa bé gái ba tuổi thì nên biết Hoàng Thượng là gì, hay là không nên biết Hoàng Thượng là gì đây?