Tần Chân Chân lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, đôi mắt sáng long lanh nói: "Sư phụ, ta làm được mà."
"Đừng vội nói chắc chắn quá. Hôm nay ngươi cứ về trước, ngày mai giờ Thìn đến chỗ của ta, trễ một khắc cũng xem như không đạt yêu cầu."
Văn Tử Nhân nói: "Còn nữa, trước khi chính thức bái sư, không được gọi ta là sư phụ."
Tần Chân Chân tiu nghỉu gật đầu: "Vậy được! Vưu thúc thúc, ta làm được mà, vậy xin phép về trước, người cũng nghỉ ngơi cho khỏe."
Nàng gọi Tần Chiêu vẫn còn đang ngơ ngác: "Phụ thân, đi thôi, ta phải về ngủ, mai còn phải dậy sớm nữa."
Tần Chiêu có chút mơ hồ đi theo, tiểu nữ nhi của hắn vậy mà lại có thể khiến Văn tiên sinh cho cơ hội bái sư, thật là lợi hại!
Khi Tần Chân Chân đi đến trước mặt Vưu Trường Khanh, còn lễ phép chắp tay vái chào: "Sư huynh, mai gặp lại."
"Được, mai gặp lại." Vưu Trường Khanh cười ha hả, cũng không sửa lại cách xưng hô của nàng.
Văn Tử Nhân: "..."
Tần Chân Chân và Tần Chiêu lên xe ngựa, lúc này Tần Chiêu mới hoàn hồn nói: "Nữ nhi ngoan, vừa rồi... ngươi ép người ta nhận ngươi làm đệ tử sao?"
Tần Chân Chân nghiêm giọng đáp: "Phụ thân, sao người lại nói nữ nhi ép bái sư chứ, còn chưa bái sư thành công mà."
"Haiz, sao lúc ngươi ăn vạ ta lại quên ăn vạ theo nhỉ, nếu hai cha con chúng ta đều bái được Văn tiên sinh làm thầy thì tốt biết mấy!"
Tần Chân Chân suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Hay là ngày mai phụ thân cũng thử xem sao?"
Tài học của Tần Chiêu đều không tệ, ngoại hình cũng ưa nhìn, ngộ nhỡ thành công thì sao?
Tần Chiêu cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Tần Chân Chân lại bảo hắn đi thử thật, hắn đột nhiên cảm thấy nữ nhi nhà mình hình như quá tin tưởng hắn rồi.
Sư phụ như Văn Tử Nhân đâu có dễ bái sư như vậy, chẳng qua nữ nhi nhà mình dựa vào vẻ đáng yêu, mới nhờ ăn vạ mà có được một cơ hội. Nếu hắn mà đi ăn vạ, e là sẽ bị người ta xách chổi đuổi ra khỏi cửa mất.
Văn Tử Nhân yêu cầu Tần Chân Chân giờ Thìn có mặt ở phố Thư Viện. Từ phủ Ninh Quốc Công đến phố Thư Viện ngồi xe ngựa mất một khắc đồng hồ, Tần Chân Chân còn phải dậy rửa mặt, thay quần áo, ăn uống này nọ, nên đã dặn Hoan Hỉ giờ Mão gọi nàng dậy.
Giờ Mão mùa đông, bên ngoài trời tối đen như mực. Tần Chân Chân thân thể còn nhỏ, bản năng lại ham ngủ, nên bị Hoan Hỉ kéo ra từ trong chăn. Nàng người nhỏ, Hoan Hỉ vừa bế nàng vừa mặc quần áo xong cho nàng. Mặc quần áo xong lại giúp nàng rửa mặt súc miệng. Sau đó, theo lời dặn hôm qua của Tần Chân Chân, Hoan Hỉ lại tô tô trét trét lên mặt nàng.