Nam nhân mỗi ngày cũng có mua thuốc cho thê tử mình, nhưng thuốc đắt tiền thì không thể nào mua nổi.
"Đại phu ở Bảo Hòa Đường nói, cần ba thang thuốc, mười tám lạng bạc." Đối với họ, đó là một con số trên trời.
Chuyện Tần Chân Chân hôm qua xin được số tiền lớn hoàn toàn là chuyện hiếm có, Tần Chân Chân nghe giá thuốc cảm lạnh này, cũng hiểu tại sao bị cảm lạnh lại dễ chết người rồi.
Không có tiền chữa bệnh, chẳng phải chỉ còn nước chờ chết sao.
"Nếu có một cơ hội, để ngươi dựa vào chính đôi tay và bản lĩnh của mình để sống, ngươi có bằng lòng nắm bắt cơ hội này không?"
Nam nhân không hiểu vì sao, đột nhiên lại nghĩ đến lời đồn có người giả làm ăn mày.
Trong giới của họ đã lan truyền rất nhiều phiên bản, nhưng không ngoại lệ đều cho rằng những người giả làm ăn mày chắc chắn là những vị quý nhân rảnh rỗi sinh nông nổi mới làm vậy.
Lúc nãy hắn không nhìn kỹ Tần Chân Chân, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện ra điều vô cùng không ổn.
Hắn lại nghiêm túc nói chuyện nửa ngày trời với một đứa bé gái mới hơn ba tuổi, nhà nào có đứa bé hơn ba tuổi lại thông minh đến mức biết hỏi người ta những chuyện này?
Hơn nữa, bé gái này trông tròn vo, rõ ràng không phải người trong đám ăn mày của họ!
Ăn mày nào mà chẳng gầy trơ xương.
Hắn kéo đứa trẻ bên cạnh mình,"bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Chân Chân: "Chỉ cần quý nhân bằng lòng cứu thê tử của ta, kẻ hèn này nguyện làm trâu làm ngựa cho quý nhân." Hắn cảm thấy Tần Chân Chân hỏi như vậy là muốn mua hắn.
Lúc Hoàng Thượng và Ninh Quốc Công đến thì vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Ninh Quốc Công nhìn bóng dáng nhỏ nhắn tròn vo quen thuộc đó: "..."
Tiểu tôn nữ nhà mình sao lại chơi chung với Hoài An Quận Vương rồi?
Thụ Đức lúc này mới nhớ ra hình như mình có chuyện gì đó quên chưa nói với Quốc Công Gia, hắn nhỏ giọng nói: "Thưa Quốc Công Gia, hôm qua Thập Tam cô nương về phủ là ngồi xe ngựa của Trưởng Công Chúa về."
Ninh Quốc Công rất muốn giả vờ không quen biết Tần Chân Chân, tuy nhiên Tần Chân Chân đã nhìn thấy ông, đang vẫy đôi chân ngắn cũn cỡn chạy tới, ngẩng khuôn mặt tròn như cái đĩa cười ngọt ngào chào ông: "Ông nội, sao người cũng đến đây vậy?"
Bách Lý Minh Nghiên cũng qua chào Hoàng Thượng: "Cậu."
Tần Chiêu chậm chạp, lề mề đi tới gọi Ninh Quốc Công một tiếng: "Phụ thân." Rồi khó xử nhìn Hoàng Thượng, không biết nên xưng hô thế nào.
Cậu của Hoài An Quận Vương, lại còn đi cùng với phụ thân mình, thân phận đã quá rõ ràng.
Hoàng Thượng nói: "Ngươi cứ gọi ta là Hàn tiên sinh là được."
Văn Tử Nhân vốn không định gặp Hoàng đế Trịnh Quốc quá sớm, nhưng bây giờ đã gặp rồi hắn cũng không tiện không tiến lên chào hỏi, vì vậy tiến lên cung kính nói: "Hàn tiên sinh, Ninh Quốc Công."
Sau đó Ninh Quốc Công liền thấy vị Hoàng Thượng đáng kính của bọn họ như mắc phải bệnh gì đó, chỉ vào một người ăn mày kích động nói: "Ngươi là, Văn... Văn... Văn..."
Nửa ngày cũng không "Văn" ra được cái gì.
Văn Tử Nhân khẽ gật đầu, quay đầu nhắc nhở Tần Chân Chân: "Chân Nhi, còn có người đang quỳ kìa?"