Chương 22

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Sủng Quan Lục Quốc

Tự Từ 04-09-2025 12:55:18

Hôm qua ông không hề nhắc Tần Chân Chân mặc đồ ăn mày, chính là muốn xem tiểu nha đầu có nghĩ ra không, nào ngờ người ta không những nghĩ ra mà còn chuẩn bị chu đáo hơn cả mình. Có điều, đối với việc Tần Chân Chân không đến trễ, ông vẫn khá hài lòng, chỉ xem tiểu nha đầu có thể kiên trì được đến lúc nào. Tần Chân Chân liếc nhìn cách ăn mặc của Văn Tử Nhân, lí nhí nói: "Vưu thúc thúc à, người như vầy không được đâu, ra ngoài lại bị người ta vạch trần mất. Để ta sửa lại cho người." Văn Tử Nhân để mặc tiểu nha đầu chỉnh sửa cho mình. Tần Chân Chân cho người lấy một cây kéo nhỏ,"xoẹt xoẹt" cắt vài đường trên quần áo của Văn Tử Nhân, rồi rút mấy sợi chỉ tua rua ra, còn vò cho quần áo nhàu nhĩ mới tạm hài lòng. Sửa soạn xong, ba người cùng nhau lên đường đến Kê Minh Tự. Trên xe ngựa, Tần Chân Chân thắc mắc hỏi: "Vưu thúc thúc, tại sao chúng ta lại đến Kê Minh Tự?" "Hôm nay ở Kê Minh Tự có nhiều văn nhân tổ chức tiệc thưởng mai nho nhỏ, chúng ta đến đó xem thử." Kê Minh Tự ở ngay ngoại ô kinh thành. Khi xe ngựa đến ngoài cổng thành, Văn Tử Nhân liền cho dừng xe, nói với Tần Chân Chân: "Đoạn đường tiếp theo, chúng ta đều phải đi bộ, hơn nữa không được có người hầu chăm sóc." Tần Chiêu nghe vậy, lập tức lấy ra mấy cái túi thơm nhỏ, nhét bánh điểm tâm trên chiếc bàn nhỏ trong xe vào túi, lại lấy ra một cái túi nước nhỏ tinh xảo, rót nước ấm từ bình nước trên xe vào túi nước nhỏ, rồi cẩn thận cất vào người. Làm xong một loạt việc đó, hắn mới bế Tần Chân Chân xuống xe ngựa. Văn Tử Nhân: "..." Tần Chiêu này chắc chắn không phải là người hầu của Tần Chân Chân chứ. Tần Chân Chân lại vỗ vỗ vai Tần Chiêu, thương lượng với hắn: "Phụ thân, ta tự đi được, đợi khi nào ta đi không nổi nữa, phụ thân hãy bế ta nhé!" Kê Minh Tự cách cổng thành không gần chút nào, dựa vào tấm thân nhỏ bé ba tuổi rưỡi của nàng, tuyệt đối không thể tự đi đến đó được, nhưng đi không đến nơi không có nghĩa là hoàn toàn không đi được. Nàng phải để Văn Tử Nhân thấy được sự cố gắng của mình chứ. Tần Chiêu cũng hiểu điều này, liền đặt nàng xuống đất, dặn đi dặn lại: "Nếu mệt, đói, hay khát thì phải nói vơi phụ thân, nghe không con." Trước kia, người cưng chiều nữ nhi nhất mà Văn Tử Nhân từng gặp là quốc quân nước Sở. Nay gặp Tần Chiêu, ông cảm thấy quốc quân nước Sở nếu chỉ xét riêng khoản cưng chiều nữ nhi thì còn kém xa Tần Chiêu, e rằng trên đời này cũng không mấy ai sánh bằng hắn.