Chuyện này thì Phúc An biết, hắn nói: "Thành Thịnh Kinh không có trào lưu này."
"Hoài An Quận Vương đóng giả ăn mày ở đâu?"
"Cổng thành."
Hoàng Thượng trong lòng khẽ động, nói với Ninh Quốc Công: "Ninh khanh à, Hoài An tuổi còn nhỏ đã biết quan tâm đến dân tình, hay là hôm nay khanh cũng cùng trẫm ra ngoài đi một chuyến."
Ninh Quốc Công có thể từ chối sao, tất nhiên là không thể.
Thế là hai người nhanh chóng thay thường phục, Hoàng Thượng dẫn theo Phúc An, Ninh Quốc Công dẫn theo Thụ Đức, ngồi xe ngựa đi về phía cổng thành.
Ninh Quốc Công thầm nghĩ, Hoài An Quận Vương ở cổng thành, nếu ông nhớ không lầm, con trai và tiểu tôn nữ nhà mình hôm qua cũng nói là ở cổng thành, mong là đừng có chạm mặt.
Nhưng thường thì, càng sợ cái gì lại càng gặp cái đó.
Tần Chân Chân vẫn chưa biết quân chủ của Trịnh Quốc sắp đến cổng thành, nàng vẫn đang trò chuyện với nam nhân kia.
Người này ở trong một ngôi miếu nát ở ngoại thành, miếu nát ở ngoại thành không tốt bằng miếu nát ở phố Thảo Thị. Nếu nói cụ thể khác biệt thế nào thì cũng như khác biệt giữa khách sạn một sao và năm sao vậy.
Một cơn gió thổi qua, một mùi hôi thối của cơ thể đang phân hủy bay vào mũi Tần Chân Chân, Bách Lý Minh Nghiên cũng ngửi thấy, kéo Tần Chân Chân định rời đi, nhưng Tần Chân Chân lại gỡ tay hắn ra hỏi nam nhân: "Người nằm trên chiếu này là ai vậy?"
Mùi vừa rồi, hẳn là từ người nằm trên chiếu tỏa ra.
Bệnh tật, người nằm lâu ngày, cơ thể sẽ bắt đầu thối rữa.
Nam nhân nói: "Là thê tử của ta."
"Mỗi ngày các người xin được bao nhiêu tiền?"
Nam nhân thở dài: "Còn tùy vận may, có lúc vận may tốt thì xin được một, hai lạng bạc, có lúc vận may không tốt thì chỉ được mấy đồng xu, cả ngày không xin được gì cũng là chuyện thường."
"Thê tử của ngươi bị bệnh gì?"
Nam nhân đột nhiên mắt đỏ hoe, lau nước mắt nói: "Bị cảm lạnh mãi không khỏi."
Tần Chân Chân nhíu mày, nếu là cảm lạnh cũng không đến nỗi nằm đến mức cơ thể thối rữa như vậy chứ! Nhưng nàng nghĩ hiện giờ chỉ có gia đình vương công quý tộc mới ba ngày gội đầu một lần, năm ngày tắm một lần, quan lại còn có ngày nghỉ tắm gội riêng.
Người dân thường có khi cả mùa đông chỉ tắm một lần vào dịp Tết, ăn mày lang thang bên ngoài thì mùa đông giá rét căn bản không có chỗ tắm, nghĩ vậy cũng có thể hiểu được.
Nàng hỏi: "Bệnh của thê tử ngươi nếu chữa khỏi, cần bao nhiêu tiền?"