Trước khi xuyên sách, Tần Chân Chân biết viết chữ, nhưng chữ ở thế giới đó của nàng không giống chữ ở thế giới này, cuốn sách nàng xuyên vào tuy là truyện hư cấu, nhưng cũng tham khảo thời cổ đại, chữ viết lúc này đều là chữ phồn thể.
Hơn nữa, nàng cũng không biết viết bút lông.
Tần Chiêu nhìn Tần Chân Chân cầm bút lông với tư thế y như cầm thìa, vỗ đầu một cái: "Là phụ thân hồ đồ rồi."
"Vậy ta nói, phụ thân viết."
Tần Chân Chân đưa bút lông cho Tần Chiêu.
"Người kẻ hai đường ngang trước, cách nhau một đốt ngón tay, sau đó kẻ mấy đường dọc, đường dọc thì rộng hơn một chút."
Tần Chiêu làm theo lời nàng.
"Ở cột đầu tiên ghi nguyên nhân họ trở thành ăn mày, ví dụ như vì lười biếng thì viết chữ "lười", là lưu dân thì viết hai chữ "lưu dân", cứ thế mà suy ra."
"Ở chỗ trống đối diện chữ "lười", viết chữ "chính" để đếm, một người là một nét ngang, hai người là một nét ngang một nét sổ, năm người là một chữ "chính"."
Tần Chân Chân nói vậy, Tần Chiêu liền hiểu ra.
Làm như vậy, quả thực đơn giản hơn nhiều, mà lại còn rõ ràng mạch lạc hơn.
Hắn vui vẻ bế Tần Chân Chân lên tung cao: "Ôi trời, Chân Nhi của phụ thân thật thông minh." Lại có thể nghĩ ra cách hay tuyệt như vậy.
Có được cái bảng mà Tần Chân Chân nói, Tần Chiêu cũng hết buồn rầu, đưa Tần Chân Chân về xong, bản thân cũng vui vẻ đi ngủ.
Bài tập của Bách Lý Minh Nghiên đã qua ải, cho nên đợi đến ngày hôm sau khi Tần Chân Chân ngáp ngắn ngáp dài cùng Tần Chiêu đến phố Thư Viện, thì thấy Bách Lý Minh Nghiên cũng đã đến phố Thư Viện.
Bách Lý Minh Nghiên cũng ăn mặc rất chuyên nghiệp, một nhóm bốn người, ung dung đi về phía cổng thành.
Bách Lý Minh Nghiên thấy Tần Chân Chân vừa đi vừa ngáp, khóe mắt rơm rớm nước, bèn lên tiếng: "Mập ú, chẳng qua chỉ là đi chơi thôi mà, ngươi có thể ngủ dậy rồi hẵng qua, không cần phải ép mình."
Tần Chân Chân trừng mắt nhìn hắn: "Ta đã nói rồi, ta có tên, ta tên là Tần Chân Chân, không phải Mập ú."
"Ừm, ta biết ngươi tên Tần Chân Chân." Nhưng ngươi đúng là rất tròn trịa mà!
Lời phía sau hắn không nói ra, nhưng Tần Chân Chân đã hiểu.
Tần Chân Chân tức không chịu nổi, cố gắng kìm nén, không chấp trẻ con, không chấp trẻ con...
Lúc bốn người đến cổng thành cũng là lúc mở cổng, người vào thành, người ra thành đều xếp hàng, tuy có xếp hàng nhưng vẫn có kẻ chen lấn, nói chuyện, vì vậy rất ồn ào.
Khi bọn họ đến, đã có một số ăn mày chiếm được vị trí tốt, người thì ngồi xổm, người thì nằm, người thì đứng.