"Bây giờ từ chối đã không kịp nữa rồi." Tần Chân Chân hai tay chống nạnh bá đạo nói.
Văn Tử Nhân đã gặp không ít kẻ sốt sắng muốn làm đồ đệ của ông ta, vì vậy đối với hành vi ăn vạ này của Tần Chân Chân cũng không để bụng: "Chỉ cần ta nói kịp, ta nói muốn từ chối, lúc nào cũng được."
"Người đã vào sư môn còn có thể bị trục xuất, huống chi là kẻ không được thừa nhận?"
Tần Chân Chân đau lòng thương tâm nhìn Văn Tử Nhân, ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình: "Ông vô tình, ông tàn nhẫn, ông mắt nhìn không tốt... Một tiểu khả ái vừa thông minh lanh lợi lại còn xinh đẹp như ta, vậy mà ông lại không muốn nhận ta làm đồ đệ."
Vưu Trường Khanh đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy nha đầu này quá buồn cười, nhưng vì sư phụ đang làm mặt nghiêm, hắn cũng không tiện cười ra tiếng, đành phải quay lưng đi khó khăn nhịn cười, bờ vai nén đến run lên bần bật, cũng thật là vất vả.
Hừ- Chiêu dễ thương không dùng được, vậy chỉ đành dùng chiêu ăn vạ thôi.
"Ngài không làm sư phụ của ta, ta liền ngồi đây khóc. ngài nếu không đồng ý, ta sẽ bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ, dùng đến cái chiêu "duy nữ tử dữ tiểu nhân tối nan dưỡng"(là một câu nói nổi tiếng từ Khổng Tử trong sách Luận Ngữ, một tác phẩm kinh điển của Nho giáo. ) đó nha."
"Ta vừa là nữ tử lại vừa là tiểu nhân, ngài nghĩ xem cái uy lực này ngài có chịu đựng nổi không."
Tần Chân Chân nói xong liền ngồi phịch xuống đất, giống như một tiểu bà chằn vô lý gây sự, khóc rống lên áo áo.
Nếu là người trưởng thành, hành động thế này e là khiến người ta chán ghét vô cùng, nhưng khổ nỗi Tần Chân Chân bây giờ chỉ là một hạt đậu nhỏ ba tuổi rưỡi, lại còn trông tròn vo, mũm mĩm, búi tóc củ tỏi đáng yêu, bộ dạng làm trò chỉ khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ thương, hoàn toàn không nảy sinh chút tâm tư chán ghét nào.
Vưu Trường Khanh trực tiếp bị làm cho tan chảy, không nhịn được liền cầu tình giúp: "Sư phụ, ngài còn chưa từng thu nhận nữ đệ tử nào, hay là nhận một người đi. Nếu ngài không kiên nhẫn dạy dỗ, sư huynh đệ chúng ta cũng có thể làm thay."
Tần Chân Chân dùng đôi mắt to long lanh long lanh của mình nhìn Vưu Trường Khanh, cảm động nói: "Sư huynh người tốt thật, người không chỉ lòng dạ tốt, lại còn đẹp trai, còn có tài hoa, quả thực chính là thiên thần tập hợp tài hoa, mỹ mạo và lòng tốt vào một thân trong truyền thuyết đó!"
Đúng rồi, dạy hay không không quan trọng, nàng chỉ cần một cái danh phận.
Vưu Trường Khanh nghe lời khen kỳ kỳ quái quái của nàng, bật cười thành tiếng.
Ba tuổi rưỡi, có thể nói năng lưu loát như vậy, lại còn cổ linh tinh quái, nói năng đâu ra đấy, quan trọng nhất là gan lớn nhường này, hắn còn chưa từng gặp qua.
Ngay cả những đứa trẻ vô học bình thường, gặp sư phụ cũng sẽ theo bản năng đứng thẳng người không dám làm trò.
Văn Tử Nhân ban nãy không hề lay động, thực ra là đang suy nghĩ. Chuyến này ông ta đến nước Trịnh, cũng là muốn khảo sát xem có ai thích hợp làm đệ tử hay không.
Ông ta nói: "Nếu ngươi có thể theo ta ăn xin hai mươi mốt ngày, trong vòng hai mươi mốt ngày này thông qua khảo hạch của ta, ta liền nhận ngươi làm đệ tử."
Tiểu nha đầu này ranh ma như quỷ, thông minh không giả, nhưng nếu không có tính kiên nhẫn, ông ta cũng không muốn nhận làm đệ tử.