Tần Chân Chân bọn họ không phải thật sự đến để xin tiền, vì vậy không đi chiếm những vị trí tốt đó, tùy tiện tìm một chỗ đứng.
Tần Chiêu mang theo nhiệm vụ, vì vậy không đợi Văn Tử Nhân mở lời, thấy người ở cổng thành dần ít đi, đám ăn mày bắt đầu không ai hỏi han, liền tìm một người đàn ông dắt theo đứa nhỏ, bên cạnh còn có chiếc chiếu rách trên đó có một người đàn bà đang nằm, để bắt chuyện.
"Đại huynh đệ, buổi tối các ngươi nghỉ ở đâu vậy?"
Gã ăn mày nam cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tần Chân Chân đoán chừng phụ thân mình sắp gặp trắc trở rồi, lập tức tiến lên nở nụ cười ngọt ngào với gã ăn mày nam đó: "Thúc thúc, thúc yên tâm, chúng ta có chỗ ở rồi, sẽ không đến cướp chỗ ở của các thúc đâu, chỉ là tò mò nên mới hỏi thôi."
Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu đối với những người ăn mày này còn đỡ, nằm bên đường là qua một đêm, ngồi dưới gầm cầu là qua một đêm, nhưng mùa đông vẫn phải tìm nơi có thể che gió chắn mưa, nếu không người ta sợ là chết cóng mất.
Cho nên chỗ ở vô cùng eo hẹp, Tần Chiêu hỏi như vậy, e là bị đối phương hiểu lầm rồi.
"Vậy các ngươi nói trước xem các ngươi ở đâu."
"Miếu Thành Hoàng." Tần Chân Chân buột miệng nói.
"Miếu Thành Hoàng nào?"
Tần Chân Chân: "..." Cái này, đúng là làm khó nàng rồi, nàng hoàn toàn không biết miếu Thành Hoàng nào ở thành Thịnh Kinh là bỏ hoang!
Nàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Bách Lý Minh Nghiên: "Ca ca, chúng ta ở miếu Thành Hoàng nào vậy, ta... ta còn nhỏ, không nhớ được."
Bách Lý Minh Nghiên cười khẩy, nói dối không chuẩn bị trước nên không trả lời nổi nữa rồi chứ gì!
Hắn vênh váo bước tới, nhìn Tần Chân Chân như nhìn đứa ngốc, cao ngạo lạnh lùng buông một câu: "Cái miếu Thành Hoàng ở phố Thảo Thị phía tây thành."
Nam nhân lập tức nhìn Tần Chiêu bọn họ với vẻ ngưỡng mộ: "Các ngươi thật lợi hại, lại có thể giành được vị trí ở miếu Thành Hoàng phố Thảo Thị."
Tần Chân Chân: "..."
Tại sao nàng lại có cảm giác như giành được vé xem hòa nhạc ở vị trí đẹp nhất vậy.
Buổi thiết triều hôm nay không có việc gì lớn, nên tan sớm. Sau khi tan triều, Hoàng Thượng cho gọi Ninh Quốc Công đến Ngự thư phòng.
"Hoàng Thượng triệu kiến vi thần, có việc gì?" Ninh Quốc Công cẩn thận suy nghĩ, gần đây hình như ông không dâng tấu chương gì cả.
Hoàng Thượng thở dài: "Một mình phê duyệt tấu chương quả thực nhàm chán, cho nên trẫm nghĩ gọi khanh qua cùng làm."
"Khanh cho người của khanh mang công vụ của khanh qua đây đi!"
Ninh Quốc Công: "... Vâng."
Tuy không nói nên lời, nhưng đối phương là Hoàng đế, ông cũng chỉ đành vâng mệnh. Chuyện này không phải lần đầu, nên Ninh Quốc Công cũng coi như bình tĩnh.
Công vụ của ông rất nhanh được mang tới, có một số việc sau khi ông xử lý xong phải trình lên Hoàng Thượng để Hoàng Thượng quyết định, hai người cùng nhau xử lý công vụ, cũng khá hiệu quả.
Hoàng Thượng khi xử lý đến một trong những cuốn tấu chương, vui vẻ nói: "Trẫm đúng là lần đầu thấy Ninh Quốc Công cũng làm bẩn tấu chương đó."
Tấu chương này tuy đã được xử lý qua, nhưng tấu chương gốc và tấu chương đã xử lý Hoàng Thượng vẫn phân biệt được.
Ninh Quốc Công đời nào lại gánh cái tiếng xấu này thay cho tiểu tôn nữ nhà mình, ông nói: "Để Hoàng Thượng chê cười rồi, là do tiểu tôn nữ trong nhà ngủ gật trên bàn làm việc của vi thần, cho nên mới chảy chút kim tinh ngọc dịch.
Hoàng Thượng cười ha hả, rồi kể xấu chuyện của Bách Lý Minh Nghiên cho Ninh Quốc Công nghe: "Hoài An Quận Vương lúc ba tuổi cũng từng làm ướt tấu chương của trẫm, hắn còn khăng khăng không chịu nhận, nói là trẫm vu oan giá họa cho hắn."
Hoàng Thượng dám cười nhạo tôn nữ nhà ông, chứ Ninh Quốc Công nào dám cười nhạo Bách Lý Minh Nghiên.
Hoàng Thượng nghĩ gì nói đó, hỏi Đại thái giám Phúc An bên cạnh: "Trẫm cũng có một thời gian chưa gặp Nghiên Nhi rồi, Nghiên Nhi dạo này đang bận gì thế?"
Chuyện này, Phúc An nào biết!
Hắn nói: "Nô tài cho người qua phủ Trưởng Công Chúa hỏi ngay."
Hoàng Thượng gật đầu, rồi tiếp tục xử lý tấu chương.
Phủ Trưởng Công Chúa cách hoàng cung không xa, nên rất nhanh người đi dò la tin tức đã quay về, sau khi ghé tai nói nhỏ với Phúc An một hồi, Phúc An có chút khó nói tâu lại: "Bẩm Hoàng Thượng, nghe nói Hoài An Quận Vương hôm nay đang đóng giả ăn mày để trải nghiệm cuộc sống."
"Gần đây thành Thịnh Kinh thịnh hành trò đóng giả ăn mày trải nghiệm cuộc sống sao?"
Ninh Quốc Công thầm nghĩ: Quả nhiên, phản ứng đầu tiên của Hoàng Thượng khi nghe chuyện này giống hệt ta, nhưng sao Hoài An Quận Vương cũng chạy đi đóng giả ăn mày trải nghiệm cuộc sống rồi?