Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn
Dương Chu03-05-2025 22:09:38
"..."
Lục Tri nhìn cô một cách rất nghiêm túc.
Lục Ninh không thể hiểu được hành vi của ba mình vào lúc này.
Nhưng cũng không coi là thật, chỉ nghĩ ông đang nói đùa.
Cô nhướng mày cười nói: "Vậy thì thật là đáng tiếc, qua một đoạn thời gian nữa con sẽ chuyển ra ngoài vậy, nhiều tiền quá khiến con không thể phát huy tốt được, chỉ khi con nghe được tin nhà mình đặc biệt nghèo con mới vui vẻ chạy đến tìm mọi người mà không có sự do dự nào, nếu như..."
Chưa kịp đợi cô nói hết câu thì Lục Tri đã nhanh chóng nói: "Gia đình chúng ta vô cùng vô cùng vô cùng nghèo!"
Lục Ninh nhịn không được bật cười ra tiếng, nhìn Lục Tri nói: "Ba, sau này đừng có đùa nữa, đi thôi, về nhà thôi."
Lục Tri thở dài ngồi lên xe để đưa Lục Ninh về nhà.
Trên đường đi, Lục Ninh đề ra nhiều câu hỏi liên quan đến Lục Cảnh Chi.
"Ba, ngày mai Cảnh Chi sẽ bắt đầu đi học phải không?"
"Đúng rồi, ngày mai ba và mẹ con sẽ cùng nhau đi tiễn nó."
"Con sẽ đi cùng với mọi người."
Lục Tri có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn cô một cái nói: "Ngày mai con phải đến lớp."
Lục Ninh vẫn chưa trả lời, lúc Lục Tri quay đầu lại thì từ nơi nào có một chiếc ô tô màu đen lao tới, Lục Tri nhanh chóng phanh gấp xe lại nhưng vẫn tông vào thân của chiếc ô tô màu đen.
Bởi vì hoảng sợ mà ông bẻ tay lái, chiếc xe lắc lư đứng không vững rồi ngã sang bên phải, Lục Tri đã cố gắng hết sức để chống đỡ nhưng vẫn không thể chống đỡ được.
Lục Ninh trong cơn hoảng loạn đã bị văng xuống đất.
"Ninh Ninh, con không sao chứ!"
Lục Tri nhanh chóng đến đỡ Lục Ninh.
Chiếc xe điện đã làm chân cô bị thương để lại hai vết xước nhỏ rỉ máu nhưng không có gì nghiêm trọng.
"Con không sao đâu ba."
"Cái gì mà không sao, chảy máu rồi, ba đưa con đến bệnh viện."
"Con thực sự không sao đâu ba, không cần phải đến bệnh viện."
Lục Tri ngẩng đầu lên thấy được trên xe đang có người đang bước xuống.
Một người đàn ông thoạt nhìn khoảng hai mươi.
"Xin lỗi, có bị thương hay không? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?"
Lục Tri có chút tức giận, vì cái con đường nhỏ này ô tô không được phép đi vào.
"Các người lái xe mà không đọc biển báo sao, con đường này cấm ô tô đi vào!"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không chú ý. Hình như cô gái nhỏ bị thương rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện nhé."
Lục Ninh xua tay nói: "Không cần đâu."
Nghe vậy người đàn ông liền lấy ví từ trong túi ra nói: "Vậy để tôi bồi thường cho cô."
Lục Ninh kéo Lục Tri lại rồi nói: "Không cần đâu, xe của anh cũng bị đâm trúng rồi."
Người đàn ông không để tâm xua tay nói: "Cái này không sao đâu, con người quan trọng hơn, tiểu thư cô thực sự không có vấn đề gì chứ?"
Lục Ninh cố gắng để bình tĩnh lại, thái độ của đối phương rất tốt, cô cũng không muốn vì chuyện này mà cãi nhau, đối phương chắc chắn sẽ phải sửa xe thì phí sửa xe nhất định cũng sẽ đắt hơn, nếu như làm nghiêm trọng việc này lên ước chừng sẽ phải bỏ tiền ra để người ta sửa xe, đến lúc đó sẽ là một khoản chi phí bồi thường lớn ...
Nghĩ đến đây Lục Ninh lắc đầu nói: "Sau này anh cũng chú ý, tôi không sao, anh đi đi."
Người đàn mỉm cười xin lỗi, trước khi rời đi thì anh ta đi đến phía trước giúp Lục Tri nâng chiếc xe điện lên.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau của chiếc ô tô màu đen đặt tay lên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.
Đôi mắt anh nhìn Lục Ninh từ đầu đến chân rồi dừng ngay mắt cá chân của cô.
Trên mắt cá chân của Lục Ninh có một vết sẹo nông.
Chỉ khi người đàn ông quay người lên xe để rời đi, Lục Ninh mới chú ý đến người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng cánh tay đang tựa vào cửa kính ô tô hiện rõ vết sẹo rất dài, vô cùng rõ ràng, từ cổ tay lan rộng đến khuỷu tay.
Chiếc xe chạy qua trước mặt hai ba con Lục Ninh.
Lục Tri vội vã đưa Lục Ninh quay về nhà.
Về đến nhà thì vội lục lọi tìm hộp thuốc.
Thẩm Vân Từ đang cắt trái cây trong bếp nghe thấy tiếng động bên ngoài liền đi ra thì nhìn thấy Lục Ninh đang quay lưng về phía bà.
"Ninh Ninh, nhanh đến đây ăn trái cây đi." Lại nhân tiện hỏi một câu: "Ba con đang tìm cái gì vậy?"
(Hết chương)