Chương 48: Nguyên nhân

Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn

Dương Chu 03-05-2025 22:09:38

Trên quần áo ông toàn là đất, giống như vừa mới tan làm đã vội vàng chạy đến đây. "Không sao đâu chú." Lâm Từ chào hỏi qua loa rồi rời đi. Lục Tri vừa trông thấy Lục Ninh: "Làm sao thế này? Sao lại bị thương vậy chứ? Đã xử lý chưa?" Lục Ninh mỉm cười với ông: "Không sao đâu ba, đã xử lý ổn thỏa rồi, con không cẩn thận nên mới bị ngã." "Qua đây để ba kiểm tra thử xem." Lục Ninh hơi khom người, Lục Tri nhìn miếng băng gạc trên trán cô vừa đau lòng vừa lo lắng. "Những chỗ khác có sao không hả, có đau không con?" Lục Ninh cười nói: "Không có, không đau đâu ba." Đang muốn hỏi tiếp, ông lại bị Lục Ninh xen ngang. "Ba, con phải đến tiệm cà phê bên kia để phỏng vấn, ba đi cùng con đi." Lục Tri chưa kịp phản ứng: "A? Phỏng vấn gì cơ?" Lục Ninh không giải thích nhiều, kéo ông đi. Hoắc Tân Ngôn ngồi trong xe bắt gặp cảnh tượng này. Ánh mắt đau lòng dành cho người con ấy không thể nào là giả được. Người ba ruột này thật sự rất yêu thương cưng chiều cô. Nhưng... Sao anh lại cảm thấy có chút quen mắt? Sở Đình ngồi phía sau nhìn thấy, hơi dè dặt. Hoắc Tân Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn chưa quay đầu lại: "Nói." Sở Đình: "Khụ khụ... Cái kia Hoắc tổng, ông cụ lại gọi điện thoại tới rồi, anh thật sự không muốn nghe sao?" Hoắc Tân Ngôn quay đầu nhìn anh ta. Sở Đình: "... Anh nhìn tôi cái rắm. Tôi còn chưa nói gì mà." Sở Đình khóc không ra nước mắt, lặng lẽ khởi động xe. ... Nhà họ Hoắc. Choang! Tách trà bằng sứ tinh xảo bị ném xuống đất vỡ thành từng mảnh, phát ra tiếng kêu chói tai. "Ông ơi, nén giận." Những người trong phòng không ai dám thở mạnh, chỉ có mỗi cô gái ngồi phía bên phải sau khi sững người một lát mới dám lên tiếng. "Nén giận? Thằng nhóc thối kia bây giờ đến cả điện thoại ông gọi nó cũng không nghe! Để lại một mớ hỗn độn cho lão già ông đây! Nén giận là nén giận thế nào?" Cô gái đứng dậy bưng một tách trà mới tới. "Ông già chỗ nào chứ, nếu năm ấy không có sự trợ giúp của ông thì nhà họ Hoắc không biết đã như thế nào rồi, sao có thể phồn thịnh được như bây giờ. Mau uống chút trà đi ông." Sau khi đưa tách trà, cô ấy vòng ra phía sau bóp vai cho ông cụ. "Lăng Phi à, giá như Tân Ngôn có nửa phần hiểu chuyện như cháu thì ông đã sống lâu thêm vài năm nữa rồi." Hoắc Lăng Phi không ngừng tay: "Ông đừng nói bậy, ông vẫn có thể sống lâu trăm tuổi." Ông cụ Hoắc nhấp miếng trà, không nói tiếp. Thấy ông bớt giận, Hoắc Lăng Phi mới mở miệng: "Tân Ngôn cũng không phải không hiểu chuyện, anh ấy từ nhỏ đến lớn đều do ông nuôi dưỡng, nhiều năm như vậy Hoắc thị vẫn đâu ra đó thôi, lần này chắc hẳn là có nguyên do gì đó." "Rốt cuộc là chuyện gì mà không thể nói cho ông biết chứ!" "Cháu đoán có thể liên quan đến việc ông bị thương hai lần trước." Nghe xong, ông cụ Hoắc trầm mặc. Hoắc Lăng Phi nói chậm lại: "Hai lần trước ông bí mật đi ra ngoài nhưng khi về lại bị thương, không giải thích gì thêm. Sau lần đó thì gần như không tỉnh lại, vì chuyện này mà Tân Ngôn đã điều tra rất lâu." Lúc điều tra không thuận lợi lắm, có khi nào đã bị người khác hãm hại rồi không? Những chuyện này nếu không điều tra rõ ràng thì ông sẽ không được an toàn, anh ấy chắc chắn sẽ để tâm. Cháu cảm thấy rất có khả năng anh ấy đã biết được gì đó rồi nên mới rời đi mà không nói lời nào như vậy. Nếu nói cho ông thì ông sẽ rất lo, vậy nên anh ấy mới chọn cách im lặng." Vẻ mặt ông cụ Hoắc nghiêm túc: "Nó có điều tra nữa thì cũng không có manh mối gì đâu, lần này nếu như bị tính kế thì chắc chắn sẽ bị thương! Không được! Mau chuẩn bị xe cho ông!" Hoắc Lăng Phi vội níu ông lại. "Ông! Ông không thể đi được, cho dù Tân Ngôn có làm gì đi nữa, có giấu ông cũng là vì không muốn ông đi, nếu ông xảy ra chuyện gì thì anh ấy có tra bao nhiêu nữa cũng vô ích." (Hết chương)