Chương 46: Định sẵn bị bắt nạt

Bị Bắt Trở Thành Đại Lão, Cô Chỉ Muốn Nằm Im Làm Cá Mặn

Dương Chu 03-05-2025 22:09:38

Sau khi hai người rời đi, những người còn lại của lớp hai cũng im bặt. Chỉ có hai nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu vẫn đang nhỏ giọng trò chuyện. "Này, vừa nãy cậu có nhìn thấy Lục Ninh nói chuyện không?" Nam sinh đang nói cắt tóc ngắn, ngũ quan sáng sủa, cả người toát lên vẻ rạng rỡ khó giấu. Cậu trai đang nghe cậu ta nói cúi đầu viết bài không trả lời, mày kiếm cau lại mang theo chút u ám, khi cậu ta ngẩng đầu nhìn, gương mặt anh tuấn thanh tú ấy khiến người ta không khỏi muốn nhìn thêm vài lần. "Không." "Bớt bao biện đi, chính mắt cậu nhìn thấy Lục Ninh vừa nói còn gì. Trịnh Thiếu Lâm, cậu nói xem cậu có thích Lục Ninh không, thành thật khai báo cho tớ!" "Không thích." Trịnh Thiếu Lâm dứt khoát trả lời. Tưởng Khâu còn lâu mới tin lời cậu ta, nhìn cậu ta bằng ánh mắt trêu chọc: "Lục Ninh càng lớn càng xinh đẹp, sao cùng là con người với nhau mà cách biệt nhiều đến thế chứ, cậu ấy mặc mỗi đồng phục thôi cũng đẹp, đến phiên tụi mình mặc thì quê mùa muốn chết." Trịnh Thiếu Lâm cau mày, cảm thấy cậu bạn này hơi phiền, định nhắc nhở thì cậu ta lại nói tiếp: "Ban nãy cậu có nhìn thấy vết thương trên trán Lục Ninh không, sáng nay có thấy đâu, đến trưa lại đột nhiên lòi ra một vết, tớ nói cho cậu biết, chắc chắn là do hai người kia làm rồi." Cậu ta cuối cùng cũng chịu dừng bút nhìn cậu ta: "Làm sao cậu biết?" Tưởng Khâu lộ ra vẻ mặt tôi đây biết hết: "Chắc là chột dạ chứ gì, cậu không thấy bộ dạng lấm lét của họ à? Còn nữa..." Cậu ta áp sát tai của Trịnh Thiếu Lâm: "Chắc đang muốn lấy lòng đó, bộ cậu không thấy hai người đó tặng quà cho nhau hả? Rõ ràng là có ý đồ rồi!" Trịnh Thiếu Lâm nhíu mày: "Nhưng hai người họ vốn đâu thiếu những món đó." Xuất thân của hai người kia đâu phải quá nghèo, muốn gì có đó, sao còn phải lấy lòng? "Chậc, sao mà cậu ngốc thế không biết, không thiếu là chuyện của không thiếu, bọn họ chỉ muốn thông qua Lộ Duyệt An để quen biết với nhà họ Lộ thôi." Nhà họ Lộ đường đường là gia tộc doanh nghiệp hùng mạnh nhất, quyền lực nhất ở thành phố A. Ai mà không muốn kết thân với nhà họ Lộ chứ. Có thể quen biết Lộ Duyệt An chính là quen biết nhà họ Lộ, lấy lòng Lộ Duyệt An sau này không thiếu cơ hội để thân thiết với nhà họ Lộ, chuyện trăm lợi mà không hại này bọn họ đều hiểu." "Vì muốn lấy lòng mà khi dễ người khác?" Tưởng Khâu thoáng nhìn qua Lộ Duyệt An: "Có khi chuyện gì cũng dám làm ấy chứ, chỉ sợ bọn họ lấy lòng không đúng cách thôi, trước khi làm chắc chắn đã thử dò xét Lộ Duyệt An, nếu cô ta không thích thì bọn họ chắc chắn không làm, nếu giờ đã hành động, vậy hẳn là được Lộ Duyệt An ủng hộ." "..." "Nhà giàu quyền quý phức tạp lắm. Lục Ninh bây giờ chỉ là người bình thường, nếu Lộ Duyệt An không ưa cậu ấy, những kẻ khác vì muốn nịnh bợ Lộ Duyệt An sẽ không bỏ qua đâu. Lục Ninh bây giờ không có ai chống lưng, về sau chắc chắn sẽ gặp phải số phận bị bắt nạt!" "..." Trịnh Thiếu Lâm siết chặt cây bút trong tay, quay đầu nhìn về phía Lộ Duyệt An. ... Lục Ninh trở về lớp học, Lâm Từ còn chưa kịp hỏi gì thì chuông báo vào học đã vang lên. Chẳng mấy chốc, Hoắc Tân Ngôn từ ngoài cửa bước vào. Mọi người nháy mắt đều cứng đờ, giấy bút rất nhanh đã chuẩn bị xong, hoàn toàn bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Hoắc Tân Ngôn cầm một xấp bài kiểm tra trong tay, quét mắt vòng quanh lớp, tiện tay đặt lên hàng đầu. "Truyền xuống." Những người ở hàng đầu lập tức chia ra rồi truyền về sau. Đám người nhìn nhau một cách khó hiểu. Đại diện môn tiếng Anh là một nữ sinh hướng nội, sau khi bị người bên cạnh thúc giục nhiều lần mới miễn cưỡng đứng dậy hỏi: "Thầy Hoắc, tiết này chúng ta làm bài kiểm tra ạ?" Hoắc Tân Ngôn nhìn nữ sinh đang run rẩy vì sợ hãi, cố gắng giữ nét mặt ôn hòa. "Ừ, để thầy xem thử trình độ của các em." Nói xong, anh cho bạn học nữ kia ngồi xuống, tiện thể nhìn về phía Lục Ninh. (Hết chương)